Chương trước
Chương sau

Chợt trong đầu Tiểu Thiên không giải thích được tất cả trí nhớ của vị hoàng hậu trước, linh hồn của nàng đã thay thế nữ nhân đó.
Giờ phút này nàng hoàn toàn biết tất cả về vị hoàng hậu trước, bao gồm cả đêm đó. . . . . .
Lạc Thủy nói tiết Trung thu muộn, tại sao Lạc Thủy thấy nàng vội vã mà trên mặt mang hốt hoảng, bởi vì ngay lúc đó nàng, đang cùng Tấn. . . . . .
Sợ như vậy cho nên dù có Lạc Thủy bên cạnh, lại hoàn toàn không có nghe được Lạc Thủy gọi nàng. Nàng sợ cha nàng biết mình cùng Tấn. Nàng là một hoàng hoa khuê nữ, làm ra cái chuyện trơ trẽn đó, nàng nào dám nói lên cùng người khác.
Chẳng qua là —— tất cả, đều là nàng tự nguyện!
Nàng nguyện ý đem mình giao cho người nam nhân trước mắt này. Cũng như nàng bây giờ, tất cả đều là nàng cam tâm tình nguyện .
Lần đầu tiên vào cung nhìn thấy đế vương lạnh như băng mang theo đau đớn thì trái tim nàng cũng đã thầm để ý, trong lòng đã sớm nhận định, cuộc đời này cũng sẽ không kết hôn cùng người khác ngoại trừ người đó!
Tiết Trung thu đêm đó, Thái Hoàng Thái Hậu muốn mời cha con nàng vào cung ngắm trăng. Nàng đi khắp nơi đang tìm nam nhân đó.
Đang trong lúc nàng vô tình đi ngang ngự hoa viên, bóng lưng đang ở trong lương đình uống rượu kia mang theo cô đơn lại để cho nàng động lòng, nàng muốn rời đi, nhưng bước chân vẫn không tự chủ được đi về hướng hắn .
Trong lương đình, hắn bởi vì rượu tác dụng mà cặp mắt mê ly vào lúc này xem ra vô cùng thống khổ, hốc mắt không biết là bởi vì rượu cồn hay là bởi vì đáy lòng đau đớn mà đỏ một vòng.
Khi đó Hoàng Phủ Tấn là cỡ nào phải đau lòng.
Tất cả trở lại tiết Trung thu muộn kia ——
“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng.” Khi đó Niếp Tiểu Thiên là người nhát gan, thậm chí ngay cả nói chuyện đều là lời nói nhỏ nhẹ.
Hoàng Phủ Tấn giương mắt, sương mù trong ánh mắt mang theo rõ ràng đau đớn, hắn đã uống đến say không còn biết gì, nhìn ra được, hắn hoàn toàn trong trạng thái không cách nào dùng đại não để suy tư , thậm chí ngay cả nói chuyện cũng trở nên mơ hồ không rõ .
“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng.” Lấy can đảm, Niếp Tiểu Thiên lại một lần nữa mở miệng lên tiếng, nàng nhấc chân lên, từ từ đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Tấn.
“Ách
” Hoàng Phủ Tấn trong dạ dày một hồi không thoải mái, cuồn cuộn ói ra, vết bẩn dính đầy toàn thân của hắn.
“Hoàng thượng!” Niếp Tiểu Thiên tiến đến, cũng không biết là dũng khí đến từ nơi nào, nàng tiến lên đỡ Hoàng Phủ Tấn dậy, hướng Vũ Phượng Cung đi tới.
Khi đó trong Vũ Phượng cung một người cũng không có, Niếp Tiểu Thiên cũng không có suy nghĩ nhiều, liền đỡ Hoàng Phủ Tấn vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.