Tiểu Thiên dĩ nhiên hiểu Hoàng Phủ Tấn nói người kia là chỉ người nào. Nhưng nàng cũng không tính thừa nhận điểm này.
Chơi xỏ lá thì thế nào? Đó là đặc quyền của nữ nhân! Nhất là trước mặt nam nhân, chơi xỏ đó là chuyện quá đỗi bình thường!
Cho nên, nàng không có ý định thừa nhận, lại càng không tính toán thừa nhận chơi xỏ là chuyện xấu.
Đầu từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn ngẩng lên, nàng cùng hắn nhìn nhau, bộ dạng tán thưởng mở miệng nói: “Ừ, thật là một học sinh giỏi, còn có thể học đến tốt như vậy!”
Lời của Tiểu Thiên làm Hoàng Phủ Tấn bật cười, đưa tay đối với Tiểu Thiên chắp tay nói: “là vì Lão sư dạy thật tốt.”
“Ừ, ngoan!” Tiểu Thiên cười đến mặt rực rỡ, thấy Hoàng Phủ Tấn không giống như trước nặng nề, trong mắt đau đớn cũng không còn tồn tại, trong lòng nàng so cái gì cũng đều cao hứng.
“Cô nương tính toán thế nào thưởng cho ta?” Hoàng Phủ Tấn hai tay ôm eo Tiểu Thiên, cười xấu xa cúi xuống nhìn nàng.
“Phần thưởng a. . . . . .” Tiểu Thiên cố làm vẻ suy tư, nhíu mày.
“Thiên Thiên!”
Hoàng Phủ Tấn đổi tư thế, cúi đầu nhìn về phía nàng, nói: “Thật ra ta muốn phần thưởng rất đơn giản, chính là sinh cho ta tiểu hoàng tử hoặc là tiểu công chúa là được rồi.” Hoàng Phủ Tấn vẻ mặt rất thỏa mãn.
“Cái này mà là phần thưởng đơn giản a.” Tiểu Thiên cố làm vẻ bất mãn liếc Hoàng Phủ Tấn một cái, chẳng qua trong lòng đã sớm nhận định, đời này, nàng không vì hắn sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-ba-nghin-ta-doc-sung/1386341/chuong-425.html