"Trẫm trước không có chú ý." Cuối cùng, lời Hoàng Phủ Tấn nói ra làm cho người ta nghe rất dễ dàng nhìn ra mập mờ đáp án.
"Vậy ngươi bây giờ bắt đầu chú ý ta?" vấn đề này Tiểu Thiên không chút suy tính chút nào liền hỏi ngay. Thời điểm đã nói ra khỏi miệng, mới ý thức được chính mình làm sao lại như vậy, không khỏi không được tự nhiên.
Không chỉ là nàng, ngay cả Hoàng Phủ Tấn cũng bởi vì những lời này của nàng mà giật mình, hắn là hiện tại bắt đầu chú ý nàng?
Lời này có thể nói rõ cái gì? Nói rõ hắn thật để ý đến nàng sao? Thật đã xem nàng là thê tử của mình, là hoàng hậu của hắn.
Mới vừa nghe qua câu kia "Trẫm" , quả thật mang theo vài phần mập mờ .
Trong đầu, hắn đột nhiên nghĩ đến tình cảnh hoa mưa ở trong đình, hắn ôm nha đầu này, không có chút hình tượng nào còn khóc ở trước mặt nàng. Nỗi đau đớn trong lòng bị đè nén mười năm nay trước mặt nàng không chút nào cất giữ trút hết ra ngoài. Ở trước mặt bất kỳ người nào hắn cũng có thể lãnh khốc không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, không ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, hắn cũng không cần thiết để những thứ râu ria kia cho người khác biết. Nhưng là, tại sao, hắn lại ngu ngốc ở trước mặt nàng biểu hiện được chân thật như vậy, ngay cả trong lòng chính mình bất lực nhất, khó khăn nhất cũng bỏ qua mọi mặt đều ở trước mặt nàng hoàn toàn biểu hiện ra.
Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-ba-nghin-ta-doc-sung/1386222/chuong-306.html