Nhớ tới ngày đó Hoàng Phủ Tấn đối với Hoàng Hậu liều mạng hô lên câu kia: “Ngươi đã có người trong lòng của ngươi, cần gì phải gả cho trẫm”, ngày đó, Hoàng Phủ Tấn thế nhưng bởi vì một ca khúc kia của hoàng hậu mà giận đến hoàn toàn không để ý tới việc mình đã bị bại lộ thân phận, có thể nghĩ, Hoàng Phủ Tấn có rất nhiều quan tâm đến vị hoàng hậu kia .
Như vậy cũng tốt, để cho nàng càng thêm đắc ý trong lòng, Hoàng Phủ Tấn không quan tâm nhưng Hoàng Hậu nương nương tựa hồ đối với danh kỹ thanh lâu nàng lại có hứng thú đặc biệt. Cho dù hoàng đế giận dữ đến mức ra thánh chỉ bắt nàng, nàng ta còn chưa biết sống chết thế nào lại lần nữa tìm đến nàng, ngay cả nàng cũng hoài nghi vị hoàng hậu kia có thể có đồng tính chi thích hay không. (muốn bảo Tiểu Thiên nhà ta là ô môi a. ta ghét con nhỏ này)
“Mạn Yên, ngươi nghĩ đến việc lợi dụng hoàng hậu?” Lan mụ mụ nhìn về phía Mạn Yên, mở miệng hỏi.
“Đối tượng tốt như vậy, không hảo hảo lợi dụng một chút, không phải là rất lãng phí sao?” mắt Mạn Yên lóe lên, “Hơn nữa, ta nghe nói, vị trí Hoàng Hậu an bài trong cung cho ta tựa hồ cũng không tệ lắm.”
Khóe môi Mạn Yên nhếch lên thành nụ cười lạnh, nhưng đằng sau nụ cười này, lại ẩn theo rõ ràng đau thương, đau thương này chỉ có nàng biết, Lan mụ mụ còn không hiểu.
“Nhưng, Mạn Yên, vị hoàng hậu kia là một người tốt, ngươi thật nhẫn tâm lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-ba-nghin-ta-doc-sung/1386197/chuong-281.html