Chương trước
Chương sau

Thật xin lỗi, Hoàng hậu nương nương, xem ra phải hy sinh ngươi một chút.
Trong mắt Đoạn Ngự thoáng qua một tia cười yếu ớt.
Bao lâu không có gặp phải chuyện tốt như vậy ?
Hoàng Phủ Tấn cùng Đoạn Ngự vừa xuất hiện ở Tầm Hoan lâu,đã thu hút không ít những ánh mắt trừ những cô gái thanh lâu ra, ngay cả những nam tử cũng vì trước mắt xuất hiện hai mỹ thiếu niên mà cảm khái không thôi.
Thật là công tử tuấn tú nha.
Tại chỗ này, tất cả mọi người thầm tấm tắc ngợi khen trong lòng .
Một lãnh nhược băng sương, một ánh mặt trời tiêu sái, tuy nói làm cho người ta cảm giác hoàn toàn ngược lại, rất không cho phép phủ nhận, bọn họ tuyệt đối là mỹ thiếu niên nhất đẳng.
Lan mụ mụ thấy hai người bọn họ xuất hiện, đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó lập tức tiến lên đón, tựa như lúc trước kêu Tiểu Thiên như vậy, uốn éo đến hai người bọn họ bên cạnh, “Ai u, hai vị công tử. . . . . .”
“Cút ngay, đừng đụng ta!” Lời của Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng phun ra, khiến Lan mụ mụ phải nhanh chóng thu tay về.
“Tấn, đừng không hiểu phong tình như vậy chứ .” Đoạn Ngự lkhông hề có chút lạnh nhạt nào, trên mặt hắn loại nụ cười gió xuân thoáng chốc phá tan không khí căng thẳng này.
“Lan mụ mụ, huynh đệ ta đây lần đầu tiên tới Tầm Hoan lâu, không khỏi có chút xấu hổ, ngươi đừng để ý.” Đoạn Ngự cười, trong lòng đã sớm vui sướng ngất trời, vị hoàng đế này, trong hoàng cung hắn là hoàng đế, hại mình không dám khiêu khích hắn, hiện tại nhân cơ hội hắn không tiện bại lộ thân phận, hảo hảo nhạo báng hắn mới được.
“Ngự, ngươi muốn ta đem biểu muội gả cho ngươi có phải không?” Hoàng Phủ Tấn cũng không nổi giận, bởi vì hắn hiểu, những lời này của hắn so với ngôi vị hoàng đế này còn có tính chất uy hiếp hơn rất nhiều.
Quả nhiên, nụ cười trên mặt Đoạn Ngự liền xẹp xuống, lập tức thức thời lắc đầu một cái. Nói đùa sao, nếu đem Quận chúa điêu ngoa kia gả cho hắn, đời này của hắn còn có thể tốt qua sao.
“Vậy thì câm miệng của ngươi lại!” Hoàng Phủ Tấn trợn mắt nhìn Đoạn Ngự, quả nhiên, hắn cũng không dám nói hơn một câu nữa, ai, tên cẩu hoàng đế này cũng thật là âm hiểm,đem hôn nhân đại sự ra uy hiếp hắn.
“Lan mụ mụ phải không?” Hoàng Phủ Tấn đem tầm mắt chuyển sang người bên cạnh.
“Dạ, công tử, tất cả mọi người gọi lão thân là Lan mụ mụ.”
“Ừ, dẫn chúng ta đi gặp Như Mộng!”
“Nhưng. . . . . . Nhưng công tử, Như Mộng hiện tại đang có khách , nàng. . . . . .” Hoàng Phủ Tấn lập tức đưa ngân phiếu ra để cắt đứt.
“Chỗ này là ba vạn lượng, dẫn ta đến gặp Như Mộng!” Sự nhẫn nại của Hoàng Phủ Tấn đã đến cực hạn.
“Dạ, dạ, công tử, đa tạ công tử.” Khóe miệng bà ta cười toe toét, cầm lấy ngân phiếu trên tay Hoàng Phủ Tấn, cười khúm núm , “Công tử xin mời.”
“Ừ!”
Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng đáp một tiếng, liên tưởng tới Tiểu Thiên nhìn thấy bộ dáng của hắn, khóe miệng của hắn chợt nâng lên.
Đoạn Ngự đi theo sau lưng Hoàng Phủ Tấn, thấy nụ cười trong mắt của hắn rõ ràng như vậy, sự hăng hái càng thêm dày đặc, hắn đã làm Tể tướng nhiều năm rồi, cũng chưa từng phát hiện chuyện vui đến như vậy nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.