Chương trước
Chương sau

“Đóa nhi, ngươi yên tâm đi, ngươi cho rằng hôn quân kia thật sự rỗi rãnh như vậy, ngày ngày nhìn chằm chằm ta không thả đi sao?” Tiểu Thiên cố gắng an ủi nàng, “Tốt rồi, chúng ta tới Tầm Hoan lâu chơi một lát, nhất định chúng ta sẽ trở lại trước khi hoàng thượng biết, được chưa ?” Tiểu Thiên nhao nhao muốn thử, nàng bây giờ là khí thế đều toát ra, nàng cũng không muốn đem tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình cứ bỏ phí trong hoàng cung như vậy.
“Nhưng người làm sao biết lúc nào hoàng thượng sẽ phát hiện chúng ta?” Đóa nhi vô tội mở miệng hỏi. Tiểu thư này đừng có tưởng rằng nàng là tiểu hài tử dễ gạt.
Vấn đề Đóa nhi nói khiến khóe mắt Tiểu Thiên trầm xuống, mẹ nó nha, Đóa nhi này từ lúc nào đã trở nên thông minh như vậy, thế mà cũng bị nàng ta nắm sơ hở.
“Cái đó. . . . . .” Gãi gãi đầu, Tiểu Thiên không biết trả lời thế nào.
“Dù sao ta cũng biết khi nào thì hoàng thượng sẽ phát hiện ta.” Tiểu Thiên chơi xỏ, lại đáp một tiếng, “Thôi, ngươi nhanh tới tài vụ tư lấy tiền lẻ rồi còn đi nữa, không sẽ trễ mất.”
“Tiểu thư. . . . . .”
“Nhanh đi! ! !” Một câu nói, Tiểu Thiên cắt đứt hy vọng cuối cùng của Đóa nhi.
“Dạ, tiểu thư!” Cúi thấp đầu, Đóa nhi đành chấp nhận đi vế hướng tài vụ tư.
Một lúc lâu sau, Đóa nhi mới từ tài vụ tư về tới, lắc lắc đầu, bộ mặt ủ mày chau.
“Thế nào, Đóa nhi? Tiền đâu?”
“Ở đây, tiểu thư.” Đóa nhi từ trong túi áo móc ra ngân phiếu đưa cho Tiểu Thiên, còn nói: “Tiểu thư, ngài còn muốn đi ra ngoài .”
“Đóa nhi, đổi câu khác đi!”
“Tiểu thư, ngài hã yở lại trong cung đi.”
Lời của Đóa nhi lại một lần nữa để cho Tiểu Thiên không lời nào để nói, nhưng tiểu nha đầu là càng lúc càng tinh rồi, để cho nàng đổi một câu khác , nàng ta thật đúng là đổi câu, nhưng vẫn là bình mới rượu cũ.
“Đóa nhi, ngươi còn ngăn cản ta nữa, ta liền tức giận, nếu ta tức giận lên thì…, Sau khi ta xuất cung sẽ không trở lại đây nữa đó.” Tiểu Thiên cố ý nghiêm mặt, bắt đầu hù dọa Đóa nhi, nàng biết, chỉ cần nàng không trở về cung, nhất định sẽ đem nha đầu này hù chết .
Quả nhiên ——
“A? Tiểu thư, ngài. . . . . . Ngài đừng nóng giận, nô tỳ. . . . . . Nô tỳ không ngăn cản ngài là được.” Đóa nhi vô tội cúi đầu, ôi
Coi như nàng muốn ngăn cản, cũng không ngăn cản được, hiện tại liền mong hoàng thượng đừng phát phát hiện là tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.