Chương trước
Chương sau

“Tấn nhi, sao con lại làm thế? Thiên Thiên cũng bị thương, con còn nhẫn tâm la hét con bé như vậy?” Trên mặt Thái Hoàng Thái Hậu tràn ngập cảm xúc bất mãn.
“Hoàng tổ mẫu, nàng. . . . . .”
“Hoàng thượng, Thiên Thiên biết ngài không thích Thiên Thiên, Thiên Thiên cũng không muốn quấn ngài, chẳng qua là, cái chân này thật rất không thuận tiện mà!” Vừa nói, còn đang nắm long bào của Hoàng Phủ Tấn mãnh liệt lau mặt của mình.
“Niếp Tiểu Thiên, ngươi dám cầm y phục của trẫm lau nước mắt!” Hoàng Phủ Tấn thật sự giận đến mức muốn đem nữ nhân chết tiệt này thật xa khỏi tầm mắt của mình, nhắm mắt làm ngơ!
“Hừ hừ! Có bản lãnh ngươi ở ngay trước mặt hoàng tổ mẫu, đem ta ném ra đi, nếu như ngươi thực sự muốn làm cho lão nhân gia tức chết!” Tiểu Thiên đắc ý nâng khóe miệng lên, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ nghe được hướng về phía bên tai của Hoàng Phủ Tấn nói.
“Niếp Tiểu Thiên, ngươi đừng cho là trẫm không dám!”
“Tốt, ngươi dám, ngươi dám, ngươi ném đi, dù sao ta đã gãy một cái tay, một chân rồi, ta cũng vậy không quan tâm hai món còn lại có gãy tiếp nữa hay không.” Tiểu Thiên nói xong, bộ dáng làm ra vẻ không hề sợ hãi, nàng mới không tin hôn quân này thực có can đảm ngay trước mặt lão thái thái, nỡ xuống tay đem nàng ném ra ngoài.
“Tốt, trẫm sẽ để cho ngươi thử một chút cảm giác bị tàn phế!” Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Tấn cúi người xuống, bế bổng Tiểu Thiên lên.
“A —— Hôn quân, ngươi làm thật sao?” Lần này, Tiểu Thiên luống cuống, không thể nào nha, lão thái thái vẫn rất có lực uy hiếp, tại sao hôm nay hôn quân này thật sự dám xuống tay với nàng cơ chứ?
“Trẫm không tâm tình đùa giỡn với ngươi!” Mặt Hoàng Phủ Tấn vẫn đen, nữ nhân đáng chết này, lần nào cũng ỷ vào hoàng tổ mẫu, không hề sợ hãi uy hiếp hắn như vậy, nàng thật cho là hoàng đế này như hắn dễ dàng chịu uất ức sao?
“Nhưng. . . . . . Nhưng hoàng thượng, ta, ta chỉ nói đùa mà!” Tiểu Thiên nghẹn miệng, lão thái thái dĩ nhiên cũng đứng giả ngu không để ý tới nàng, đoán chừng cũng là bị khí thế này của hôn quân dọa sợ.
“Phải không?” Hoàng Phủ Tấn cười lạnh một tiếng, “Niếp Tiểu Thiên, lúc mới vừa uy hiếp trẫm, ngươi không phải rất đắc ý sao?”
“Nhưng bây giờ không thể đắc ý, nghĩ đi nghĩ lại, ai lại muốn mình tàn phế chứ!” Cúi đầu, Tiểu Thiên lập tức trở nên đàng hoàng.
Thật là lạ, lão thái thái tại sao vẫn chưa lên tiếng chứ, chẳng lẽ bà thật sự hy vọng đứa cháu lòng dạ hiểm độc này của bà, đem cháu dâu như nàng ném đến tàn phế sao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.