“Được rồi, được rồi, ngươi đừng cau mày, tự ta tìm là được.” Nhìn Hoàng Phủ Tấn nhíu mày, Tiểu Thiên đoán chừng hôn quân này lại muốn bắt đầu nổi đoá, tối nay nàng không có nhiều tinh lực ứng phó hôn quân này như vậy, thay vì bị hắn mắng, còn không bằng mình tự tìm còn hơn.
Cũng không đợi Hoàng Phủ Tấn mở miệng, nàng dùng chân còn lại chưa có bị què mà đứng lên, nàng cũng không tin, với một cái chân này nàng còn nhảy không tới trong phòng ngủ.
Hừ! Lần này chết cũng không cầu xin cẩu hoàng đế! Chết cũng không cầu xin!
Nhìn Tiểu Thiên quật cường không lên tiếng nữa, nàng khó khăn đi lại khiến hắn không đành lòng, trong lòng đột nhiên nôỉ lên lòng trắc ẩn.
Nhảy không được mấy bước, cơn đau từ chân kia truyền đến, Tiểu Thiên không tự giác được mày nhíu lại.
Thật ra thì nàng cũng biết, mắt cá chân bị trật mặc dù trở về vị trí cũ rồi nhưng cũng không thể cử động quá mạnh, nếu không trong lúc huyết dịch lưu chuyển mang đến áp lực nhất định vừa tê dại lại dẫn chút đau đớn. Nhưng bây giờ nàng chỉ có một mình, lúc này thực sự nàng thực sự không có biện pháp để chân có thể hoạt động như cũ, nhanh chóng đi về phòng ngủ.
“Ai ~~” Nàng cúi thấp đầu thở dài, trong giọng nói lộ ra mấy phần vô lực.
Đang lúc này, nàng lại cảm giác được mình bị người từ phía sau bế bổng lên, khiến cho nàng không khỏi giật mình chợt quay đầu lại, nàng nhìn thấy trong mắt Hoàng Phủ Tấn ẩn hiện sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-ba-nghin-ta-doc-sung/1386050/chuong-134.html