Một lúc lâu, nàng mới phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình cứ ngây ngốc đứng tại chỗ như vậy, cái chân bị bó lại cố định bởi những cái nẹp giống như bánh chưng, chỉ cần hơi động một chút, cũng làm cho nàng đau đến nhíu mày.
“Cẩu hoàng đế, dám đem ta bỏ lại như vậy.” Bất mãn bỉu môi, thu thập xong vài thứ mà tốn hết sức lực nàng đưa tay, kéo cái ghế bên tay trái ngồi xuống.
Trên tay bởi vì sử dụng lực mà lần nữa truyền đến đau nhức.
Nhìn Vũ Phượng Cung lớn như thế này, chỉ có một mình nàng, Đóa Nhi lại nằm ở Thanh Âm cung, thương thế nặng như vậy, mình lại thành nhân sĩ xui xẻo tàn tật .
Trong lòng Tiểu Thiên không khỏi ảm đạm xuống. Nói thế nào mình cũng là một bác sĩ khoa ngoại, lại đến nơi cổ đại chim không thèm đẻ trứng như thế này, vậy mà một chút tác dụng cũng không có, liên tiếp gặp chuyện không may.
“Đáng chết.” Nàng không vui mắng một tiếng, cắn răng, đưa tay phải ra, cắn búi tóc trên tay, choàng qua cổ tay trái đã bị trật khớp, mạnh mẽ kéo mạnh một cái.
“Ách ~~” Nhịn đau kêu rên một tiếng, sắc mặt của nàng trong nháy mắt trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán từng giọt từng giọt nhỏ xuống, cũng may mình từng có học qua một chút khoa chỉnh hình, cổ tay bị trật khớp đã trở về đụng vị trí.
Nhìn cổ tay hơi phát sưng, nàng đột nhiên cảm thấy thật sự bi thảm, từ lúc xuyên đến cổ đại này, những chuyện tốt như trong tiểu thuyết xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-ba-nghin-ta-doc-sung/1386042/chuong-126.html