“Hôn quân, cho dù ta chán sống , cũng muốn hôn quân ngươi chôn cùng ta!” Tiểu Thiên lại một lần nữa để sát vào Hoàng Phủ Tấn,
“Ta biết ngươi thấy ta rất không thuận mắt, ta đã muốn cho ngươi phế ta đi, tự ngươi không phế bỏ ta, đâu có liên quan gì tới ta? Được rồi, ngươi muốn tìm ta phiền toái, ta cũng mặc ngươi, ngươi dựa vào cái gì đánh ta Đóa nhi nhà ta, nàng đã làm gì trêu chọc ngươi ? Còn có a, đánh chủ nhân cũng phải xem chó, ngươi thế nhưng một chút mặt mũi cũng không cho ta, ngươi đánh Đóa nhi nhà ta thành như vậy, còn đánh đến thê thảm như vậy!” Càng nói càng nóng phừng phừng, Tiểu Thiên lấy tay quạt hai má vì lửa giận mà nóng lên , một chút không có chú ý tới ý cười rõ ràng trong mắt của Hoàng Phủ Tấn.
“Đánh chủ nhân cũng phải xem chó?” Nữ nhân này giận đến phát điên rồi sao? Nàng đem mình so với chó? Bất quá xem bộ dáng nàng hiện tại, chắc vẫn chưa phát hiện có câu gì không ổn.
“Cái. . . . . . Cái gì?” Bị những lời này của Hoàng Phủ Tấn biến thành hơi hơi sửng sốt, Tiểu Thiên trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng, nhưng khi nhìn thấy Lan Phi trộm che miệng cười, còn có bộ dáng Phúc Quý tựa hồ muốn cười lại không dám cười, nàng dường như ý thức được cái gì.
Nhất là ngay cả Hoàng Phủ Tấn, trong mắt hôn quân này nàng cũng nhìn thấy hắn tươi cười, đó là nụ cười nhạo rất nghiêm trọng!!!
Nàng vừa mới nói câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-ba-nghin-ta-doc-sung/1386028/chuong-112.html