“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, quận vương Lí Tầm Hoan lưu luyến thanh lâu, thật là nhục nhã mất mặt hoàng gia, trẫm niệm tình ngươi đối với triều đình có công, tạm không truy cứu, tức khắc hồi cung diện kiến, khâm thử!”
Phúc Quý tuyên xong thánh chỉ, sớm đã làm cho Tiểu Thiên không hiểu ra sao, hôn quân này tuyên chỉ như vậy là có ý tứ gì?
Còn quận vương nữa? Còn mất mặt hoàng thất? Bảo nàng hồi cung trở về cung ngay lập tức, muốn làm ra nhiều ý đồ như vậy để làm gì.
Khó chịu nên không thèm lên tiếng, Tiểu Thiên trầm mặc không lên tiếng.
“Nương. . . . . . Quận Vương gia, thỉnh tiếp chỉ hồi cung đi.” Phúc Quý nhẹ giọng mở miệng nói, ai, nương nương chắc không phải là mất trí nhớ nữa chứ, mới vừa bị Hoàng Thượng đánh xong mấy mươi trượng không có bao lâu, liền làm ra nhiều chuyện như vậy, nàng không phải là muốn chết sao.
“Đã biết.” Không tình nguyện lên tiếng, Tiểu Thiên từ trên mặt đất đứng lên, giật thánh chỉ trong tay Phúc Quý , bước đi ra ngoài.
“Này. . . . . . Này Lý công tử cứ đi như vậy sao?” Mang theo Phúc Quý vừa đến tú bà nhìn Tiểu Thiên rời đi, một hồi lâu mới sực tỉnh lên tiếng, mất tiền đau lòng muốn chết, “Trời ơi, Hoàng Thượng tại sao lại tin tức linh thông nhanh như vậy, Lý công tử vừa tới đã bị mang đi , hai vạn lượng bạc của ta a.” Tú bà vỗ vỗ ngực, xem ra hai vạn lượng bạc sẽ làm bà thật đau lòng một đoạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-ba-nghin-ta-doc-sung/1386011/chuong-95.html