Không phải là nàng không sợ chết mà là nàng biết, Hoàng Phủ Tấn dù cho có không thể nhịn được nữa nhưng nhất định sẽ không làm trái ý Thái Hoàng Thái Hậu mà ra tay giết nàng, hơn nữa, nếu thật hắn muốn giết nàng, tối hôm qua khi nàng đem ghế đập vào trán hắn, hắn đã có thể lấy được đầu của nàng rồi, cần gì phải nói câu “Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện hoàng tổ mẫu trường mệnh trăm tuổi, nếu không, ngươi kiếp này cũng đững nghĩ có thể sống lâu !” Lời này còn có thể giải thích cái gì? Ý tứ chẳng phải là, chỉ cần lão thái thái bất tử, nàng có thể sống bình yên vô sự mãi sao.
Nếu như vậy, nàng còn lo lắng cái gì, để làm chi những lo sợ không đâu.
Nhưng Đoá nhi cùng những nữ nhân kia không thể suy nghĩ thấu đáo như nàng được, cả ngày đều ở trước mặt nàng cau có mặt mày.
“Tiểu thư, ngài đừng ở đấy mà chơi ‘ đá hắn ’ nữa (là đàn ghi-ta đó, nếu như bạn nào không nhớ có thể xem lại các chương trước),mau nghĩ biện pháp đi.” Đoá nhi nổi giận, nhìn bộ dạng lúc này của Tỉêu Thiên, tựa hồ dường như không vì chính mình mà tìm một đuờng lui.
“Ai nha, đã bảo gọi là đàn ghi-ta, đừng gọi là ‘ đá hắn ’ nữa, sao ngươi có thể nhanh quên như vậy chứ.” Tỉêu Thiên bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nàng một cái, căn bản là không thấy được sự khẩn trương trong lời nói của Đoá nhi.
“Tỉêu thư. . . . . .”
“Được rồi, được rồi, ngươi đừng khẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-ba-nghin-ta-doc-sung/1385953/chuong-37.html