Chương trước
Chương sau

“ Thị vệ đại ca, lãnh cung đi như thế nào ?’’. Tiểu Thiên giương mắt, nhìn một bên thị vệ đã bị dọa đến ngốc mà mở miệng nói, vẻ mặt không che dấu được tia đắc ý.
“ Nương…Nương nương’’. Lấy lại tinh thần , thị vệ nuốt nước miếng, Hoàng hậu nương nhất định là bị quỷ nhập rồi, dám nguyền rủa hoàng thượng bị hoa liễu lại còn nguyền rủa người đoản mạng.
“ Lãnh cung đi như thế nào? ‘’, Tiểu Thiên một lần nữa nhẫn nại hỏi.
“ Nương nương…’’, Thị vệ cau mày, nhìn Tiểu Thiên liếc mắt một cái, lại đem tầm mắt chuyển hưóng Hoàng Phủ Tấn, bắt gặp ánh mắt lạnh như băng tràn đày sát khí của hắn, thị vệ lập tức thức thời mà thu hồi tầm mắt.
Chỉ nghe thấy Hoàng PHủ Tấn ngữ khí lạnh như băng mở miệng nói: “ Mang nàng ta đi đi’’.
“ Dạ, Hoàng thượng’’, nghe Hoàng Phủ Tấn nói chuyện, bọn thị vệ âm thầm thu hồi khẩu khí, chuyện quan trọng lúc này là phải ngay lập tức rời khỏi chỗ nguy hiểm này.
Đi ở phía trước thị vệ, Tiểu Thiên khóe miệng hiện lên một nụ cưòi yếu ớt nhưng không dấu được vẻ đắc ý,
Hừ, một tên hoàng đế đồ cổ muốn theo nàng đấu, cô nãi nãi tại thế kỉ 21 tiêu dao tự tại, hoàng đế đồ cỗ như ngươi cũng mấy trăm năm rồi, nói không chừng đầu khớp sương đều bị người ta móc ra nghiên cứu rồi.
Đắc ý giương lên mi, nàng bước ra cửa cung, nhưng vào lúc này lại đột nhiên dừng lại.
Quay đầu, không nhìn sắc mặt âm trầm của Hoàng Phủ Tấn, nàng vẫn mở miệng nói: “ Hoàng tổ mẫu nội thương rất nghiêm trọng, nếu không nói…’’, nói đến đây, Tiểu Thiên sắc mặt trầm xuống: “Ngươi chờ làm đứa cháu bất hiếu đi’’. Nói xong, không chờ Hoàng Phủ Tấn mở miệng, nàng bước nhanh ra khỏi Vân Tiêu cung.
Đi bên cạnh thị vệ, Tiểu Thiên trên miệng nói không ngừng, khiến cho bọn thị vệ thật muốn đâm đầu mà chết, chưa từng phát hiện đem hậu phi tống vào lãnh cung lại khổ như vậy.
“ Thị vệ đại ca, ngươi đã chịu xui xẻo trong cung bao lâu rồi? ‘’.
“ Hồi bẩm nương nương, đã năm năm rồi.’’
“ Năm năm, oa ~ vậy đúng là khổ cho ngươi rồi, đối mặt với một bạo quân hỉ nộ vô thường quá nhiều năm.’’
“ Nương nương, xin hãy cẩn trọng lời nói.’’
“ Thị vệ đại ca, tại sao phải ở trong cung chịu khổ như vậy, ngươi xem cẩu hoàng đế kia nếu không vui nhất định sẽ lấy đầu của ngươi.’’
“ Nương nương, xin hãy cẩn trọng lời nói.’’
“ Thị vệ đại ca, bạo quân khi còn bé đầu có phải chịu qua kích thích gì hay không, tại sao hắn thấy người nào cũng như là họ đã giết cả nhà hắn vậy.’’
“Nương nương, xin hãy cẩn trọng lời nói!”
“Thị Vệ đại ca…
“Nương nương, xin hãy cẩn trọng lời nói!”
Thị vệ bên cạnh đúng là đã chịu không nổi lực sát thương của Tiểu Thiên rồi ,nàng cứ nói như vậy, ngày mai tất cả thị vệ bọn họ phải chôn cùng nàng rồi.
Không cố ý mà le lưỡi, nhìn thấy bộ dáng bọn thị vệ hận không thể chết ngay, nàng bắt đầu thức thời mà ngậm miệng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.