“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn.
“Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ.
“Hắc
mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng.
“Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay.
“Cẩn thận một chút !” .
“Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan.
Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể làm bác sỹ đến tận bây giờ’’.
Tiểu Thiên từ trong nhà chạy ra, tay kéo hành lý. Bởi vì đang trong giờ cao điểm, ngay cả một chiếc xe cũng không thể bắt được, nàng không thể làm gì khác hơn ngoài cách chạy bộ trên đoạn đường đến phi trường.
“Chạy không nổi rồi, chạy không nổi rồi’’.( Nguyên văn đoạn này là : “Cản ko nổi rồi, cản ko nổi rồi’’, nhưng e muốn đổi thành “chạy’’.)
Ngay lúc nàng như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-ba-nghin-ta-doc-sung/1385917/chuong-1.html