Hoàng Dung nghe xong lời của Tam trưởng lão, nàng bất giác cau mày nói :
- Thưa tam vị trưởng lão, thật ra về vấn đề võ nghệ cũng chẳng nên giữbí mật làm gì, nên công khai truyền bá trong thiên hạ mới đúng, xưa kiatrong các phái võ lâm và giang hồ đồng đạo, chỉ vì tranh đoạt một quyển“Cửu Âm chân kinh”, khiến nỗi gây nên cảnh “nồi da nấu thịt” tương tànlẫn nhau và những người thiệt mạng vì quyển kinh ấy đã có trên trămngười. Trong suốt mười năm gần đây, Tây Độc Âu Dương Phong đã rời khỏimiền tây vực, nhúng chân vào miền Trung thổ, gây biết bao chuyện tàn ác, chẳng qua cũng vì quyển “Cửu Âm chân kinh”, như vậy đủ hiểu, bất luậnmột bản lĩnh gì, cứ công khai mang truyền dạy còn hơn ngấm ngầm giữ làmcủa báu riêng. Nhưng các bậc tiền hiền ngày xưa vì để ngăn ngừa tuyệt kỹ lọt vào tay những quân gian ác bất lương nên họ mới nghĩ đủ cách đểphòng hờ, cố nhiên cho sự thể càng bí mật càng quý hóa!
Hoàng Dung ngừng một chập lại nói tiếp :
- Nay Hồng lão bang chủ đã có lệnh như vậy, “Đả Cẩu bổng pháp” có thểđem ra truyền ngay cho ba ngài được, nhưng về “Cửu Âm chân kinh”, quyểnchân kinh này vốn là vật của “Toàn Chân giáo chủ” Vương Trùng Dương được trong kỳ luận kiếm tại Hoa Sơn, mà bản chính của chân kinh ấy đã bị hủy mất, tuyệt kỹ của nó đã truyền hết cho vợ chồng chúng tôi, nay chúngtôi nên truyền bá bằng cách nào! Xin quý vị cho biết ý kiến!
Về quyển “Cửu Âm chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-anh-hung-xa-dieu/2391443/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.