Tục ngữ thường rằng “Có công mài sắt có ngày thành kim” chớp nhoáng sáubảy khối đá đã được Quách Tỉnh hất tứ tung ra bốn phía, tuy vậy, nhưngchàng đã cảm thấy mệt phờ người, hay tay mỏi, hổ khẩu ê ẩm vì sức vadội, không sao tiếp tục được thêm, Quách Tỉnh đành bung mình vọt lên vờ, chàng tưởng đâu Độc Cô Cầu Bại thế nào cũng khen mình vài câu, nào hayông ta lại lắc đầu nói :
- Không được, không được! Nếu kéo dài tình trạng này, có luyện cả trăm năm cũng chẳng đi tới đâu!
Quách Tỉnh có vẻ không phục lời nói này, Độc Cô Cầu Bại đoán ngay ra ý chàng, cười nói :
- Không phải sao? Ngươi thử nghĩ, trong lúc ta chỉ dùng có một tay cầmkiếm để hất các tảng đá ấy, và hoàn toàn trông vào Độc Bối Công thế màngươi đã phải dùng thêm tay trái để phụ sức vào, vậy có thành công đinữa, cũng chỉ thu được một nửa kết quả mà thôi, nếu khi đập hai tay võlâm một lúc, hỏi làm sao mà ứng phó cho nổi?
Quách Tỉnh lúc này mới hiểu và cung kính rằng :
- Vãn bối xin nghe lời chỉ giáo của ngài, trong khi luyện sẽ không dùng đến sức bên trái nữa.
- Trời đã tối, vậy ngươi hãy tạm ngủ một đêm màn trời chiếu đất vậy! Lão phu về đây!
Dứt lời ông ta quay về Vô Địch cốc.
Quách Tỉnh cũng cảm thấy mệt người, tìm ngay một tảng đá phẳng phiu nằm nghỉ, chớp mắt chàng đã thiếp vào lang mộng!
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, chàng phát giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-anh-hung-xa-dieu/2391285/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.