Giận thì giận thật, tin tức đúng là tin tức nhưng điện thoại thì vẫn phải gọi, bất kể ở ngoài Văn Trạch Lệ làm cái gì, vợ đang sinh thì chồng chắc chắn phải biết.
Hơn nữa Mạc Diềm cũng không phải loại người sẽ coi những gì trên tin tức là thật, chuyện này là thế nào, phải điều tra cho rõ ràng.
Lúc này người nhà họ Thẩm và nhà họ Văn đều đã thấy tin tức này, Lâm Tiếu Nhi, Văn Tụng Tiên thấy đau đầu vô cùng. Thẩm Tiêu Toàn là bình tĩnh nhất, ông nói luôn: “Để hai nhà đè tin này xuống đã, lúc bé Tuyền ra không được để nó thấy mấy cái tin này.”
Thẩm Lẫm cũng vội vàng chạy về, áo trắng trên người anh vẫn chưa cởi, anh gật đầu, quay người đi gọi điện thoại.
Văn Tụng Tiên cũng gọi điện cho Văn Trạch Tân bảo anh cho người xoá tin đó đi. Mạc Điềm hít một hơi, lại gọi điện cho Văn Trạch Lệ.
Kết quả vẫn không kết nối được.
Chuyện này đã châm ngòi cơn giận trong bà.
“Tắt máy! Giờ này rồi mà nó còn tắt máy.”
Hai nhà sững người, Lâm Tiếu Nhi chỉ cảm thấy không màng gì tới mặt mũi nữa, bà cầm điện thoại lên, cũng gọi cho Văn Trạch Lệ, bên kia vẫn hiển thị là tắt máy.
Bên này thì drama scandal bay ngập trời, vợ thì sinh con mà anh thì lại tắt máy, anh lại dám tắt máy.
Cho dù Lâm Tiếu Nhi rất ít khi chửi ai, nhưng bà vẫn chửi thề một tiếng.
Thẩm Hách vuốt mặt, nhìn ánh đèn vẫn đang sáng trong phòng phẫu thuật: “Lẽ nào chị con lại li hôn thêm lần nữa chứ…”
Thẩm Tiêu Toàn nghe vậy thì lạnh mặt, ông trừng mắt nhìn Thẩm Hách một cái. Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi lập tức cảm thấy không khí thay đổi.
Thẩm Tiểu Toàn bình tĩnh hơn hẳn, ông nói: “Không, mọi chuyện có lẽ không như chúng ta nghĩ. Bây giờ tôi sẽ gọi cho Lâm Tập, mọi người cứ bình tĩnh đã.”
Nếu đã không tìm thấy người thì tìm người bên cạnh anh trước vậy.
Thẩm Lẫm nói tiếp: “Đúng rồi, để con gọi điện cho Hứa Điện, giờ Hứa Điện đang ở Genève, buổi đấu giá tối qua Hứa Điện cũng ở đó.”
Thẩm Tiêu Toàn: “Con gọi đi.”
Thẩm Lẫm tìm số điện thoại của Hứa Điện rồi gọi đi. Nhưng bên đó mãi một lúc vẫn không ai nghe, sắc mặt Thẩm Lẫm cũng dần trở nên khó coi, lúc quan trọng thế này sao lại thế chứ. Thẩm Tiêu Toàn cầm điện thoại lên, gọi vào số của Lâm Tập.
Lâm Tập nhanh chóng bắt máy, cung kính nói: “Chào buổi sáng chủ tịch Thẩm.”
Anh ta đang nghỉ phép hàng năm ở quê, ở đó thường đều dậy sớm.
Thẩm Tiêu Toàn trầm giọng hỏi: “Sếp Văn nhà mấy người đâu?”
Tuy rằng ông không hung tợn, nhưng giọng điệu này chẳng khác gì bộp vào lòng người khác, Lâm Tập rất thông minh, lập tức nhận ra có lẽ là Thẩm Tuyền xảy ra chuyện gì rồi.
Anh ta nhanh chóng nói: “Sếp Văn mấy tiếng trước đã lên máy bay rồi.”
“Vì từ Thuỵ Sĩ về thủ đô không có chuyến bay thẳng nên chắc anh ấy sẽ bay tới Lệ Thành trước rồi ngồi máy bay tư nhân về.”
“Sếp Thẩm sắp sinh rồi ạ?”
Lời này khiến cho Thẩm Tiêu Toàn bình tĩnh hẳn, sắc mặt ông bình tĩnh hơn nhiều: “Ừ, đã vào phòng phẫu thuật rồi.”
Lâm Tập: “Chắc… chắc là về kịp thôi….”
Chỉ là chắc thôi.
Thẩm Tiêu Toàn: “Ừ, thế nhé.”
Cúp máy.
Hai gia đình đều nhìn về phía Thẩm Tiêu Toàn, mắt Mạc Điềm đỏ ửng.
Giọng điệu Thẩm Tiêu Toàn bình tĩnh: “Nó đang về, không biết có về kịp không, nhưng sau khi buổi đấu giá kết thúc một tiếng nó đã chạy về rồi.”
“Mọi người đừng nghĩ nhiều.”
Cả người Lâm Tiếu Nhi mất sức, suýt thì ngã nằm ra đất, Văn Tụng Tiên vội đỡ lấy bà.
Mạc Điềm trừng mắt, rõ ràng bà vẫn không vui.
Thẩm Tuyền là gần tới lúc sinh mới sinh mổ, may mà tài nguyên y tế bệnh viện có đủ, chủ nhiệm Triệu cũng nhận được tin là chạy từ nhà tới đây luôn, bác sĩ gây mê cũng đã nhanh chóng có mặt.
Việc chuẩn bị trước khi phẫu thuật tốn chút thời gian.
Đèn trong phòng mổ thì cứ sáng.
Sau khi phẫu thuật còn cần quan sát thêm, có y tá đẩy đứa trẻ ra ngoài. Hai gia đình tiến tới nhìn, còn chưa nhìn rõ thì đằng sau đã có tiếng bước chân vội vã.
Mọi người quay đầu lại nhìn.
Văn Trạch Lệ mặc áo sơ mi và quần dài màu đen, trên cánh tay vắt chiếc áo vest, vội vội vàng vàng, đôi mắt hẹp dài sâu không thấy đáy nhưng lại thoáng chút hoảng sợ.
Văn Trạch Lệ vâng một tiếng, anh tiện tay vứt áo khoác lên trên ghế ở hành lang rồi đi về phía y tá: “Tôi vào được không?”
Cô y tá ngơ ra nhìn anh.
Áo sơ mi của người đàn ông nhàu nhĩ, nhìn có vẻ thảm thương, nhìn là biết chạy vội tới đây. Cô y tá ngơ ra mấy giây rồi nói: “Cô ấy còn đang nằm quan sát, anh muốn vào thì phải đi thay đồ.”
“Làm phiền cô rồi.”
Y tá: “Mời đi theo tôi.”
Nói xong, cô y tá đưa đứa bé cho một y tá khác rồi dẫn Văn Trạch Lệ đi thay quần áo, một lúc sau Văn Trạch Lệ đi theo y tá vào phòng phẫu thuật.
Bên trong đã phẫu thuật xong.
Chủ nhiệm Triệu không rời khỏi đó ngay, bà vẫn mặc đồ phẫu thuật đứng ở bên cạnh nói chuyện với bác sĩ gây mê. Nghe thấy tiếng bước chân, bà nhìn sang phía này, nhìn thấy Văn Trạch Lệ bà không hề kinh ngạc.
“Con bé đang ngủ.” Bà nói.
Văn Trạch Lệ vừa liếc mắt đã nhìn thấy một màu xanh lá, sau đó mới nhìn thấy người phụ nữ nằm trên bàn mổ, cô đã thiếp đi, gương mặt vốn lạnh lùng kia lúc này cũng trở nên lặng lẽ dịu dàng như một đứa trẻ, chỉ là sắc mặt trắng bệch, tóc hơi ướt. Văn Trạch Lệ đi tới, nâng mặt cô lên rồi hôn.
Chủ nhiệm Triệu tháo găng tay, hỏi: “Đã đi nhìn con chưa?”
Văn Trạch Lệ: “Chưa ạ.”
Chủ nhiệm Triệu: “…Là con trai.”
Văn Trạch Lệ: “Vâng ạ.”
Trông anh có vẻ không hứng thú, chủ nhiệm Triệu dừng lại, nhướng mày, lại quay người dặn dò mấy việc rồi đi ra. Văn Trạch Lệ đứng nguyện tại chỗ nhìn Thẩm Tuyền, anh vuốt tóc cô, lại nắm tay cô, tiếc là tay cô rất lạnh. Văn Trạch Lệ nắm chặt lấy, không nhịn được hỏi y tá: “Sao tay cô ấy lạnh vậy.”
Y tá: “Trong phòng mổ đang bật điều hòa.”
“Hơn nữa sản phụ mổ như vậy, ít nhiều cũng sẽ chảy máu nên sẽ như thế.”
Văn Trạch Lê không hỏi nữa, anh nắm chặt tay cô xoa xoa.
Y tá lại nhìn anh, đột nhiên nói: “Ban nãy cô ấy tự mình ký giấy mổ.”
Văn Trạch Lệ: “Ừ, tôi biết.”
Trước đó hai người đã nói với nhau, nếu không sinh thường được thì mổ, giấy mổ sẽ do cô tự ký.
Cô y tá không nói gì nữa, rất hiếm khi gặp được một sản phụ có chủ kiến và bình tĩnh như vậy, quan trọng là mới là đứa đầu tiên.
Khi tay cô ấm lên, cũng là lúc Thẩm Tuyền tỉnh lại, ánh sáng trắng đập vào mắt, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của người đàn ông, cô chớp chớp mắt.
Người đàn ông cúi xuống hôn lên khóe môi khô khốc của cô: “Em tỉnh rồi à?”
Thẩm Tuyền cuối cùng cũng đã nhìn rõ: “Ừ, anh về lúc nào vậy.”
“Ban nãy khi em mổ xong.”
Nửa người dưới của Thẩm Tuyền vẫn đang có thuốc tê, không có cảm giác gì, chỉ có tay anh khiến cô cảm thấy ấm áp, tay Thẩm Tuyền đút vào túi anh, rất ỷ lại.
Văn Trạch Lệ áp trán mình lên trán cô: “Anh xin lỗi.”
Anh đã tới muộn.
Thẩm Tuyền: “Anh không cần xin lỗi, đây là chuyện ngoài ý muốn thôi mà.”
Cô lại hỏi: “Sao anh lại nghĩ tới chuyện quay về vậy?”
Thường sẽ bay chuyến hôm sau chứ.
Văn Trạch Lệ nhỏ giọng nói: “Anh với Hứa Điện ăn khuya xong, về tới khách sạn không biết sao tim lại đập thình thịch, lúc đó anh nghĩ ngay là phải về thôi.”
“Nên anh bảo Lâm Tập mua vé, lúc đó không có chuyến bay tới thủ đô nên anh đổi đi Lệ Thành rồi dùng máy bay tư nhân của Chu Dương.”
Thẩm Tuyền vâng một tiếng.
Cô vẫn còn hơi buồn ngủ, tiếp đó lông mày cô giật giật.
Văn Trạch Lệ: “Sao thế?”
Thẩm Tuyền: “Hình như hết thuốc mê rồi.”
Vừa dứt lời, chủ nhiệm Triệu lại bước vào nói đã hết hai giờ, có thể sắp xếp tới phòng bệnh VIP rồi. Thế là các y tá trong phòng phẫu thuật bắt đầu đứng lên vào việc.
Văn Trạch Lệ nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của Thẩm Tuyền.
Anh thương cô vô cùng.
Cuối cùng là anh đẩy Thẩm Tuyền ra. Người hai nhà vẫn chưa rời khỏi, đứng hết ở cửa, nhìn thấy cô đi ra, mọi người đều nhìn sang, Mạc Điềm nắm lấy tay Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền mỉm cười.
Môi cô trắng bệch, mặt cũng trắng, ngũ quan thanh tú, như một con búp bê sứ. Mạc Điềm mãi không nói thành lời, Thẩm Tiêu Toàn tiến tới xoa đầu Thẩm Tuyền: “Con vất vả rồi.”
Lời này như mở ra một nút thắt.
Lâm Tiểu Nhi: “Bé Tuyền, con vất vả rồi.”
Văn Tụng Tiên: “Con nghỉ ngơi cho khoẻ nhé.”
Thẩm Hách: “Chị ơi…”
Thẩm Lẫm: “Bé Tuyền dũng cảm lắm.”
Thẩm Tuyền liếc anh ấy một cái rồi đi vào phòng bệnh, bên trong đã chuẩn bị sẵn sàng. Mạc Điềm đội mũ cho Thẩm Tuyền, giường bệnh tạm thời dùng giường bệnh di động.
Chủ nhiệm Triệu dẫn theo y tá đi vào, đưa cho Thẩm Tuyền thuốc giảm đau và các loại truyền nước. Thẩm Tuyền lại có chút buồn ngủ, đứa bé nằm trong cũi oe oe kêu hai tiếng.
Cô liếc nhìn Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ thấp giọng nói: “Sao thế?”
“Để em nhìn con xem nào, anh bế con ra đây đi.”
Văn Trạch Lệ đã bị điểm tên.
Văn Trạch Lệ nhướng mày, anh xắn tay áo lên, đi tới cạnh cái cũi nhỏ. Thẩm Hách và Thẩm Lẫm thấy xung quanh giường bệnh có nhiều người như vậy cũng đi tới đó xem đứa bé.
Nhất thời, cả ba người đàn ông ngắm nhìn đứa bé nằm trên cũi nhỏ.
Đứa bé vẫn chưa mở mắt, đang mút ngón tay của mình, nhưng mút không chắc lắm, còn bị trượt ra mấy lần. Văn Trạch Lệ nhìn một hồi, anh vẫn chưa động tay.
Thẩm Lẫm nhắc nhở: “Bé Tuyền sắp ngủ rồi đấy.”
Thẩm Hách: “Anh rể, mau bế đi.”
Văn Trạch Lê im lặng mấy giây, sau đó cúi người bế cả chăn lên. Đứa trẻ phản kháng vài tiếng nhưng Văn Trạch Lệ làm như không nghe thấy, anh bước nhanh bế đến chỗ Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền ngẩng đầu lên nhìn, cô hỏi: “Giống anh không?”
Văn Trạch Lệ liếc mắt nhìn: “Không giống.”
“Thế có giống em không?”
“Cũng không giống lắm.”
Thẩm Tuyền: “…”
Văn Trạch Lệ: “Xấu vãi.”
Mọi người trong phòng: “…”
Chủ nhiệm Triệu cầm bệnh án viết viết, sau đó cười nói: “Còn chưa lớn mà, đến da còn hơi trăng trắng, thằng bé ở trong nước ối mười tháng, mấy hôm nữa là đẹp thôi.”
“Tôi thấy giống anh Văn, đôi mắt đó rất giống.”
Đôi mắt của Văn Trạch Lệ nhìn có đôi chúc bạc tình, Thẩm Tuyền nhìn Văn Trạch Lệ, lại nhìn đứa bé, cô hỏi chủ nhiệm Triệu: “Tôi có được ngủ với con không?”
Chủ nhiệm Triệu: “Được nhưng không tiện lắm, cô còn phải xoay người nữa.”
Thẩm Tuyền: “Vậy thì thôi vậy.”
Mạc Điềm đi tới bế đưa bé đi. Cả nhà đều đã nhìn thấy Văn Trạch Lệ bế con như ôm cột thì ngỡ ngàng, nếu không phải Thẩm Tuyền bảo anh bế là Mạc Điềm đã giật lấy đứa bé từ lâu rồi.
Đứa bé vừa thoát khỏi tay mình, Văn Trạch Lệ thở phào một hơi, anh cúi người hôn lên trán và mặt Thẩm Tuyền, lại hôn lên môi cô, nhỏ giọng nói: “Ngủ một lát nhé? Anh ở với em.”
Thẩm Tuyền vâng một tiếng.
Lúc này, điện thoại của Thẩm Lẫm đổ chuông, anh nhìn một cái rồi đi ra ngoài bắt máy, vì anh đi ra không xa nên Thẩm Tuyền đã nghe được, liên quan tới quan hệ công chúng gì đó.
Đợi Thẩm Lẫm cúp điện thoại đi vào đã nhận được ánh mắt chú ý của hai nhà. Thẩm Tiêu Toàn hơi giận, lúc này Thẩm Tuyền lại không hề buồn ngủ thế nữa.
Cô hỏi: “Quan hệ công chúng gì vậy? Thẩm Thị xảy ra chuyện gì à?”
Cả gia đình im lặng.
Văn Trạch Lê nhướng mày nhìn bọn họ.
Mạc Điềm thấy người đàn ông này vẫn ngang ngược như cũ, bà và Thẩm Tiêu Toàn vốn có cùng một suy nghĩ đó là muốn giấu Thẩm Tuyền, đợi cô khoẻ hơi rồi tính món nợ này.
Thẩm Tiêu Toàn cũng biết không giấu được nữa, liền mở tin tức đưa cho Thẩm Tuyền đọc. Thẩm Tuyền liếc một cái rồi đẩy điện thoại cho Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ cúi đầu nhìn, mấy giây sau.
“Đệch.”
“Anh không có liên quan gì tới cô ta cả.”
Thẩm Tuyền bình tĩnh nói: “Vậy phiền Văn thiếu xử lí đi ạ.”
Một tiếng Văn thiếu khiến cho lòng Văn Trạch Lệ hoang mang vô cùng, anh đứng dậy, nhỏ giọng nói với cô: “Em nghỉ ngơi đi, để anh xử lí.”
Thẩm Tuyền gật đầu.
Văn Trạch Lệ cúi đầu hôn lên môi cô. Thẩm Tuyền không hề né tránh, đôi môi mỏng của anh mang tới sự ấm áp cho cô, trước khi rời khỏi, Văn Trạch Lệ nói: “Em phải tin anh.”
Thẩm Tuyền không nói gì.
Văn Trạch Lê nhìn cô một lúc lâu rồi mới quay người bước ra ngoài.
Anh vừa rời khỏi, Mạc Điềm liền nhảy dựng lên: “Bé Tuyền, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng được.”
Thẩm Tuyền kéo chăn lên, bình tĩnh nói: “Là con bảo anh ấy đi Geneve.”
Mạc Điềm sững người: “Sao?”
Thẩm Tuyền: “Con biết hết mọi chuyện, cô gái kia không là gì cả, sợi dây chuyền mũ phượng kia là mua cho con.”
Mạc Điềm: “Sao cơ?”
Cả hai nhà ngơ ra, chuyện gì thế này.
Lâm Tiểu Nhi là người đầu tiên phản ứng lại, bà cười nói: “À, là hiểu lầm à, hiểu lầm thì tốt, chị Điềm, chị thấy đó, ban nãy chị tức giận rồi giờ tim không thoải mái đúng không? Để tôi vuốt giúp chị nhé? Ôi, chị xem, có những chuyện phải điều tra thêm, không tạo thành hiểu lầm nóng giận thì tệ biết bao…”
Lâm Tiểu Nhi lật mình trở thành vị trí chủ nhân, lời nói ít nhiều mang theo hơi súng, đại ý là Mạc Điềm quá bốc đồng, phá hỏng bầu không khí, thế này không tốt thế kia không tốt, hy vọng bà về sau có thể từ từ đi tìm hiểu. Sao Mạc Điềm không hiểu được ý Lâm Tiếu Nhi, bà đẩy đôi tay đang nịnh bợ của Lâm Tiếu Nhi ra: “Này, con trai bà không biết điều còn đổ cho con gái tốt à? Con gái tôi sắp đẻ rồi, vợ nó bảo đi là nó phải đi chắc? Không biết suy nghĩ à? Không có chính kiến à? Có ai làm bố vậy không chứ?”
Lâm Tiểu Nhi nghe vậy, bật cười: “Nào phải, con trai tôi lẽ nào lại có địa vị trong lòng con dâu ư? Vợ mới là người làm chủ gia đình, con trai tôi dám không nghe chắc?”
Lâm Tiểu Nhi mỉm cười, lại ôm lấy bà: “Được rồi, đừng tức giận nữa. Không phải là hiểu lầm sao? Hiểu lầm thì cứ cho qua đi, nào đi xem xem cháu trai cưng của chúng ta nào, tôi thấy hơi giống con dâu đấy.”
Mạc Điềm: “Đôi mắt bạc tình thế này mà lại giống con gái tôi à?”
Lần này tới lượt Lâm Tiếu Nhi nghẹn họng: “…”
Tôi chịu thua, chị Điềm là nhất rồi.
*
Lúc này, Văn Trạch Lệ đẩy cửa lối thoát hiểm ra rồi bước vào, mở điện thoại ra. Một loạt tin nhắn như đống bòng bong tung ra, Lâm Tập cũng gửi tin nhắn cho anh.
Lâm Tập gửi cho anh tin tức, đồng thời cũng nhanh chóng khởi động xử lí quan hệ công chúng.
Văn Trạch Tân cũng gửi tin nhắn tới, nói bên quan hệ công chúng cũng đã bắt tay vào xử lí, nhưng quan hệ công chúng của bên đối phương cũng rất giỏi nên không chỉ đẩy hotsearch lên mà còn thêm một hotsearch nữa đó là [Thẩm Tuyền sinh con].
[CEO Thẩm thị sinh con nhưng chồng lại ngoại tình.]
Tin tức này nhảy lên top hot search, bên cạnh còn có từ “Hot”, lúc này blog của Văn Thị và Thẩm Thị đều bị mọi người ồ ạt tấn công.
“Trên đời này làm gì có tình yêu hoàn hảo, toàn là lừa đảo cả, đại thiếu gia của Văn thị là một kẻ lừa đảo.”
“Trước đây tôi còn cảm thấy đáng thương vì anh ta đã cầu hôn ở sân bay thủ đô cơ.”
“Loại người này đáng độc thân cả đời.”
“Tiệc buffet miễn phí rồi cả quyên tặng cho 100 trường đại học, cmn đều là phép che mắt hết, người ta thì lén lút anh anh em em với kẻ thứ ba.”
“Sao Dương Nhu này nhiều chuyện thế nhỉ? Tôi muốn tạt mắm tôm cho cô ta vl, đê tiện, hết lả lướt bạn trai của Mạnh Doanh nhà tôi lại lả lướt chồng người khác, khinh.”
“Nói tóm lại, bên này vợ đang sinh con thì bên kia lại mua dây chuyền cho kẻ thứ ba, người đàn ông này cả đời hoàn mỹ thật đấy.”
“Đúng là hào môn không có tình yêu, chỉ có lợi dụng lẫn nhau, hy vọng tổng giám đốc Thẩm mau phấn chấn lại, cô ấy không thể bị mối hôn nhân này đánh gục được, cô ấy rất giỏi, rất xuất sắc.”
“Thương sếp Thẩm ghê, tuy là tôi không quen cô ấy.”
Văn Trạch Lệ đứng dựa vào tường, xem rất nhiều bình luận, thấy không có ai nói xấu Thẩm Tuyền thì anh không để ý nữa, anh gọi điện thoại cho Lâm Tập nói: “Xem ai là người hất nước bẩn cho tôi đi.”
Bởi vì bên phía Lâm Tập cho bộ phận quan hệ công chúng xử lý nhận phải chướng ngại lớn như vậy nên đã điều tra ra từ lâu. Lúc này Văn Trạch Tân gửi tin nhắn tới, tin nhắn là thông tin của người đứng sau vụ hotsearch và tin tức này, Văn Trạch Tân bổ sung một câu: “Anh, mấy người rảnh vãi.”
Văn Trạch Lê nhìn một cái, anh híp mắt rồi tức giận tới mức phát cười.
Anh cầm điện thoại lên, bấm số Hứa Điện.
Bên phía Hứa Điện đã là đêm khuya, tiếng nói của người đàn ông nhanh chóng vang lên, mang theo chút khàn khàn.
“Chào Văn thiếu?”
Văn Trạch Lệ cười lạnh: “Cậu Hứa ngủ ngon đấy nhỉ.”
Hứa Điện cười: “Cũng được.”
Văn Trạch Lệ: “Thế này là khỏi anh anh em em rồi.”
Hứa Điện: “Như nhau thôi mà.”
Văn Trạch Lệ: “Thế để bao giờ tôi có thời gian dẫn Dương Nhu tới chỗ Mạnh Doanh cho cô ấy xem xem nhé?”
Hứa Điển: “Anh dám!”
Văn Trạch Lệ: “Dám, dám chứ, tôi muốn xem anh sẽ xử lí thế nào.”
Hứa Điện: “…Tôi rút hotsearch giờ đây.”
Văn Trạch Lệ: “Được thôi.”
Một lúc lâu sau, Hứa Điện lại nói: “Văn thiếu, mẹ vợ còn hài lòng với anh chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]