Edit: Kim
Đợi mãi chỉ có 4 chữ này, Văn Trạch Lệ đã mất hết kiên nhẫn, anh quay người định đi luôn, mấy giây sau mới phản ứng lại Lâm Tiếu Nhi nói cái gì.
Tiết chế, tiết chế.
Tiết chế.
Tai anh ửng đỏ, định quay người nói với Lâm Tiếu Nhi là anh biết nhưng lại không có mặt mũi, cuối cùng anh chẳng nói gì, chỉ nhìn mẹ mình rồi hỏi: “Mẹ lên xem cô ấy rồi à?”
Lâm Tiếu Nhi khụ một tiếng: “Ừ.”
Hai tai Văn Trạch Lệ càng đỏ hơn, anh hỏi: “Cháo nấu chưa ạ?”
“Nấu rồi nấu rồi, lát nữa mẹ mang lên.”
“Không cần đâu ạ, lát nữa con xuống lấy.” Văn Trạch Lệ nói xong lại quay người đi lên lầu, đi được vài bước, anh lại nói: “Mọi người tạm thời đừng lên tầng 3.”
Lâm Tiếu Nhi: “Ừ.”
Nói xong, Văn Trạch Lệ lại quay lên. Cửa phòng đóng kín, anh mở cửa đi vào, trong phòng thoang thoảng mùi hương không rõ là của anh hay của cô, tóm lại hòa lẫn với nhau, thậm chí còn có cả mùi hương bí ẩn kia. Trên giường lồi lên một cục, Văn Trạch Lệ bước tới.
Cô nằm nghiêng, bả vai cô lộ ra, áo ngủ trượt xuống để lộ một mảng da thịt mềm mại.
Văn Trạch Lệ kéo chăn đắp lên người cô, anh ngồi xuống giường, kéo váy cô lên rồi bóp một ít thuốc, bôi lên đùi cô.
Trong căn phòng mờ mịt.
Cảm giác mát lạnh khiến cho Thẩm Tuyền tỉnh giấc, cô vô thức co người lại, Văn Trạch Lệ đè chặt đùi cô lại.
Giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-ai/3563647/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.