Edit: Bún Thịt Nướng
Ôm Thẩm Tuyền ra ngoài, Văn Trạch Lệ liếc mắt nhìn Lâm Tiêu đứng dưới bóng râm phía bên kia, đôi mắt anh lạnh hẳn đi. Anh nói: “Bé Tuyền, em có biết mục đích cậu ta tiếp cận em không?”
Thầm Tuyền: “Ừ.”
Giọng cô trầm thấp, dửng dưng.
Văn Trạch Lệ không nhìn nữa, anh cúi đầu nhìn cô.
Cô vẫn bình tĩnh như vậy.
Nhưng Văn Trạch Lệ lại cảm thấy đau lòng. Đi đến cửa, vệ sĩ mở cửa xe của Văn Trạch Lệ ra, anh bế Thẩm Tuyền lên ghế sau rồi cũng ngồi vào luôn.
Cửa xe đóng lại, ngăn lại sự phồn hoa bên ngoài.
Giờ đã vào hạ.
Sau khi ngồi vững, Văn Trạch Lệ cúi người hôn lên môi cô. Đầu ngón tay Thẩm Tuyền vuốt ve đôi mắt hàng mày của anh, cô nói: “Trông anh như sắp khóc vậy.”
“Anh khóc thì em có thương anh không?” Văn Trạch Lệ để mặc cho cô sờ, hỏi lại.
Thẩm Tuyền lạnh nhạt nói: “Không đau lòng.”
Văn Trạch Lệ: “Miệng một đằng tim một nẻo.”
Anh nắm lấy ngón tay Thẩm Tuyền, đưa lên miệng cắn một cái rồi nói: “Anh thương em hơn.”
Thẩm Tuyền sửng sốt, cô dựa vào cửa xe, đôi mắt xinh đẹp của cô không chút gợn sóng, nhưng không hiểu sao Văn Trạch Lệ lại nhìn thấy sự bất lực của một nữ giới trên thương trường sâu trong ánh mắt ấy.
Thẩm Tuyền: “Em không cần anh thương.”
“Cần chứ, người khác không có tư cách để thương em, nhưng anh thì có.” Văn Trạch Lệ vươn tay, bế Thẩm Tuyền lên như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-ai/3563636/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.