Chương trước
Chương sau
Edit: Bún Thịt Nướng

Ôm Thẩm Tuyền ra ngoài, Văn Trạch Lệ liếc mắt nhìn Lâm Tiêu đứng dưới bóng râm phía bên kia, đôi mắt anh lạnh hẳn đi. Anh nói: “Bé Tuyền, em có biết mục đích cậu ta tiếp cận em không?”

Thầm Tuyền: “Ừ.”

Giọng cô trầm thấp, dửng dưng.

Văn Trạch Lệ không nhìn nữa, anh cúi đầu nhìn cô.

Cô vẫn bình tĩnh như vậy.

Nhưng Văn Trạch Lệ lại cảm thấy đau lòng. Đi đến cửa, vệ sĩ mở cửa xe của Văn Trạch Lệ ra, anh bế Thẩm Tuyền lên ghế sau rồi cũng ngồi vào luôn.

Cửa xe đóng lại, ngăn lại sự phồn hoa bên ngoài.

Giờ đã vào hạ.

Sau khi ngồi vững, Văn Trạch Lệ cúi người hôn lên môi cô. Đầu ngón tay Thẩm Tuyền vuốt ve đôi mắt hàng mày của anh, cô nói: “Trông anh như sắp khóc vậy.”

“Anh khóc thì em có thương anh không?” Văn Trạch Lệ để mặc cho cô sờ, hỏi lại.

Thẩm Tuyền lạnh nhạt nói: “Không đau lòng.”

Văn Trạch Lệ: “Miệng một đằng tim một nẻo.”

Anh nắm lấy ngón tay Thẩm Tuyền, đưa lên miệng cắn một cái rồi nói: “Anh thương em hơn.”

Thẩm Tuyền sửng sốt, cô dựa vào cửa xe, đôi mắt xinh đẹp của cô không chút gợn sóng, nhưng không hiểu sao Văn Trạch Lệ lại nhìn thấy sự bất lực của một nữ giới trên thương trường sâu trong ánh mắt ấy.

Thẩm Tuyền: “Em không cần anh thương.”

“Cần chứ, người khác không có tư cách để thương em, nhưng anh thì có.” Văn Trạch Lệ vươn tay, bế Thẩm Tuyền lên như bế em bé rồi để cô ngồi lên đùi mình.

Thẩm Tuyền ôm cổ anh rồi chậc một tiếng: “Làm gì thế.”

Văn Trạch Lệ ấn lên vai và cổ cô khiến cho Thẩm Tuyền không thể không tựa lên vai anh, đôi bàn chân mang cao gót của cô vô thức đung đưa.

Văn Trạch Lệ sao không để ý tới hành động nho nhỏ này của cô cho được, trong mắt anh thoảng qua ý cười, anh giả vờ như không nhìn thấy.

Anh hỏi: “Sao em phát hiện ra chuyện Lâm Tiêu theo đuổi em có vấn đề?”

Nhắc đến chuyện này, lòng anh vẫn tức giận. Dù sao chuyện Lâm Tiêu thầm thương Thẩm Tuyển là thật, chỉ là xã hội bây giờ ai cũng chỉ hám lợi, đặc biệt là con cháu nhà giàu còn chú trọng lợi ích hơn cả, Lâm Tiêu coi sự thầm thương này là nước cờ đầu để đạt được lợi.

Nhưng chuyện yêu thầm là có thật, đặc biệt là mối tình thầm thương nồng nhiệt ấy nghe thì rất chua xót nhưng cũng rất đẹp đẽ. Tuy anh biết Thẩm Tuyền không giống các cô gái khác, nhưng anh vẫn sợ cô sẽ gục ngã trước thứ tình cảm như vậy.

Về điểm này, anh rất thiệt thòi, vì anh không có mối yêu thẩm như Lâm Tiêu, anh chỉ có quá khứ khiến cho Thẩm Tuyền chạnh lòng.

Nếu như Thẩm Tuyển cảm động trước tình cảm của Lâm Tiêu, vậy thì Văn Trạch Lệ anh quá là thảm.

Thẩm Tuyền: “Sau chuyện người nhà quản lý bộ phận Marketing gây ồn ào, em đã ngờ ngợ, sau đấy Chủ tịch Nguyên gọi cho em một cuộc, đại khái là Lâm Tiêu rất sùng bái em vân vân…”

Nói đến đây, Thẩm Tuyền có chút khinh thường.

Thân là một người phụ nữ trên thương trường, đặc biệt còn quản lý tập đoàn to thế này chắc chắn sẽ có người hâm mộ, nhưng cũng có rất nhiều người âm thầm hắt nước bẩn.

Đặc biệt là sự mạnh mẽ của cô đã đắc tội không ít người, vị Chủ tịch Nguyên này là một trong những người cô đã đắc tội, người này đột nhiên lại nói người mà ông ta nhét vào hâm mộ cô.

Tin được chắc?

“Một loạt hành động tiếp theo của cậu ta khiến em lờ mờ đoán ra được cậu ta đang theo đuổi em.” Thẩm Tuyền nói lời này cực kỳ bình tĩnh, thậm chí không hề có chút dao động nào.

Nhưng Văn Trạch Lệ không nhịn được mà ôm lấy eo cô, tiếp lời cô: “Sau đó em không từ chối, cứ đưa đẩy với cậu ta, khiến cho cậu ta như nhìn thấy chút hy vọng ít ỏi, sau đó em tiếp tục điều tra cậu ta. Tối nay cậu ta lấy lý do sinh nhật hẹn em ra ngoài, em muốn xem xem cậu ta sẽ làm gì nên em mới tới, nhưng trước khi em nói chuyện với cậu ta, em đã nhận được kết quả điều tra biết được mọi thứ là do Chủ tịch Nguyên sắp xếp.”

Văn Trạch Lệ dứt lời.

Thẩm Tuyền nhìn anh chằm chằm một hồi rồi cúi đầu hôn anh một cái, môi hồng hé mở: “Đúng.”

Văn Trạch Lệ: “Phải tẩn tên Chủ tịch Nguyên này mới được.”

Thẩm Tuyền: “Ừm, em sẽ tìm cơ hội tẩn ông ta.”

Văn Trạch Lệ sờ nắn tay cô.

Anh nói: “Hôm nay không phải sinh nhật của Lâm Tiêu, cậu ta lừa em.”

Thẩm Tuyền lạnh lùng nói: “Em biết.”

Hôm nay chẳng qua muốn thăm dò ý của cô xem thái độ của cô đã dịu đi chưa.n Bọn họ đều cảm thấy phụ nữ mạnh mẽ giống như Thẩm Tuyền, nếu gặp một người đàn ông dịu dàng săn sóc cô, lúc nào cũng suy nghĩ cho cô, thậm chí một ngày ba bữa đều chuẩn bị món cô thích ăn, cô chắc chắn sẽ sa chân vào lưới tình, không thể nào chống cự, sẽ nhanh chóng sa chân vào cạm bẫy dịu dàng do đối phương bày ra.

Trong lòng cô chắc chắn khao khát sự dịu dàng như vậy.

Dù sao những người đàn ông khác không phải sợ hãi thì cũng là kính nể cô, không thì cũng đối xử rất mạnh bạo với cô, cô chắc chắn rất thiếu sự quan tâm của đàn ông.

Thêm nữa Lâm Tiêu còn yêu thầm cô, vậy thì càng dễ khiến Thẩm Tuyền cảm động, thế nên Chủ tịch Nguyên mới kiên quyết nhét vào, thậm chí ngay cả nhân viên bảo vệ cũng chịu làm.

Thiếu gia nhà họ Lâm bằng lòng tới làm một nhân viên bảo vệ, có thể thấy được thứ cậu ta muốn chắc chắn rất đáng giá.

Đáng tiếc, bọn họ đều đã tính lầm hết rồi.

Thẩm Tuyền thà thiếu chứ không ẩu, cô chỉ hứng thú với Văn Trạch Lệ, cô không cần sự quan tâm của những tên khác, cô cũng không cần Văn Trạch Lệ dịu dàng săn sóc.

Chỉ cần anh là Văn Trạch Lệ là được.

Văn Trạch Lệ ôm chặt lấy cô, cô vốn không dễ dàng gì. Có lẽ trước chuyện này đã có không ít người muốn dựa dẫm vào Thẩm Tuyền để một bước lên tiên, thể hiện tình cảm và khả năng diễn xuất của mình một cách giả vờ giả vịt với cô, mà cô còn phải tốn thời gian để đi đối phó, thậm chí là giả vờ đối phó cho có lệ.

Thẩm Tuyền nhận ra được trong sự thương xót của anh còn có cả sự chiếm hữu, cô thản nhiên nói: “Em đói rồi.”

Văn Trạch Lệ ngẩn, nhướng mày nhìn cô.

Vài giây sau anh ờ sờ bụng cô: “Ừm, đúng là đói rồi.”

Anh hạ cửa xe xuống, nói với vệ sĩ đang đợi bên ngoài: “Đi vào trong tiệm gọi một phần cơm cho đại tiểu thư, đừng gọi món mà thiếu gia nhà họ Lâm kia vừa gọi, đổi sang món mà cô ấy thích ấy.”

Vệ sĩ ngẩn người mất một lúc lâu mới lên tiếng: “Vâng.”

Chỉ chốc lát sau, vệ sĩ mang tới hai phần cơm giản dị, Thẩm Tuyền trượt khỏi đùi anh, chỉnh lại quần áo, Văn Trạch Lệ gắp một miếng sushi lên chấm mù tạc và nước tương rồi đút cho cô.

Thẩm Tuyền há miệng cắn một cái, vị mù tạc sặc lên mũi, hốc mắt cô ươn ướt.

Văn Trạch Lệ lơ đãng liếc nhìn cô một cái rồi không thể nào rời mắt nổi, cô thật đẹp. Thẩm Tuyền ăn xong dùng tay lau khoé mắt, lạnh lùng nhìn anh: “Nhanh lên, em còn muốn ăn nữa.”

Văn Trạch Lệ khụ một tiếng, lại chấm một miếng đút cho cô ăn, anh nói: “Thích ăn mù tạc vậy à?”

Thẩm Tuyền: “Ừm, ngon mà.”

Văn Trạch Lệ: “Đợi lát nữa hôn có khi nào anh sẽ sặc không?”

Thẩm Tuyền liếc anh một cái: “Điên à.”

Văn Trạch Lệ bật cười haha, lại đút cho cô một miếng nữa. Đi cùng với món ăn này là một phần trà, anh xoay ống hút trong chai về phía cô, Thẩm Tuyền cắn ống hút, uống một ngụm nuốt hết cơm trong cổ họng xuống.

Văn Trạch Lệ mở nắp chai, cũng cúi đầu dùng ống hút uống một ngụm. Môi anh chạm trúng ngay chỗ Thẩm Tuyền vừa mới chạm môi, nhìn thấy cảnh này, Thẩm Tuyền hơi sững lại rồi tai cô đỏ ửng.

Hai phần sushi đơn, Thẩm Tuyền ăn hai phần ba, Văn Trạch Lệ ăn phần còn thừa mà Thẩm Tuyển không ăn nữa, trà cũng là Thẩm Tuyền uống, ăn xong đưa đồ cho vệ sĩ đi vứt.

Thẩm Tuyền nói với vệ sĩ kia: “Cậu lái xe đưa chúng tôi về.”

Vệ sĩ gật đầu, anh ta nói: “Vẫn chưa dò hỏi được gì từ phía Lâm thiếu.”

Sau khi Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ đi ra ngoài có cho vệ sĩ vào hỏi Lâm Tiêu xem bên phía Chủ tịch Nguyên còn có mục đích gì khác không và hỏi thêm một vài chi tiết nữa.

Nhưng Lâm Tiêu dù sao cũng là thiếu gia nhà họ Lâm, đương nhiên không thể dùng thủ đoạn quá cứng rắn. Cậu ta không chịu nói thì chỉ đành điều tra thôi, dù sao việc này cũng liên quan tới hai gia tộc.

Liên quan cả tới các mối quan hệ bên phía Chủ tịch Nguyên nữa.

Thẩm Tuyền suy nghĩ vài giây rồi nói: “Được.”

Cô liếc mắt nhìn Văn Trạch Lệ một cái, Văn Trạch Lệ dựa lưng vào ghế, đưa tay kéo cổ áo, giọng điệu từ tốn: “Bé Tuyền còn nương tay quá, không sao, để tôi giải quyết bên ấy.”

Thẩm Tuyền nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của anh, vẻ mặt cô lạnh tanh nhưng sâu trong ánh mắt lại mang theo ý cười: “Được, nghe Văn thiếu.”

Năm nay vì chú nhỏ nhà họ Văn sắp được thăng chức nên địa vị của nhà họ Văn tại thủ đô lại được nâng thêm một bậc.

Văn Trạch Lệ kéo cô vào trong lòng: “Bé Tuyền, mắt em lấp lánh sáng ngời, em đang cười à?”

Thẩm Tuyền dựa vào vai anh, nói: “Đâu có.”

“Anh nhìn thấy rồi.” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên từ trên đỉnh đầu, mang theo sự cưng chiều.

Chiếc xe màu đen khởi động, dần dần rời khỏi khu phố sầm uất này. Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ đều nhìn về phía tâm biển mạ vàng ghi chữ Trường Phổ thông Số hai Thủ đô ở cách đó không gia.

Trường Phổ thông Số hai Thủ đô buổi tối chỉ còn ký túc xá của giáo viên và học sinh là còn sáng đèn.

Cách ngôi trường đó không xa là trường Quốc tế Tulip, logo của trường màu tím. Lâm Tiêu mời Thẩm Tuyền đến đây ăn đồ ăn Nhật, chắc là để ôn lại quá khứ của cậu ta nhằm khiến cho Thẩm Tuyền cảm động hơn.

Văn Trạch Lệ hừ lạnh một tiếng: “Tâm cơ đấy.”

Thẩm Tuyền nhìn cánh cổng của trường Quốc tế Tulip, lại liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, trong đầu mang máng nhớ về hình ảnh Văn Trạch Lệ chơi bóng rổ.

Đột nhiên cô dùng giọng điệu dịu dàng hỏi anh: “Lúc học cấp 3 anh có ấn tượng gì về em không?”

Văn Trạch Lệ nhìn cô một lúc rồi khóe môi khẽ nhếch lên: “Em đánh Nhiếp Tư mặt mũi bầm dập, anh còn phải ra mặt thay cậu ta, kết quả nhìn thấy đối phương là một cô gái, anh lập tức bó tay chịu trận luôn.”

Thẩm Tuyền: “…Anh chỉ nhớ mỗi chuyện này à?”

Văn Trạch Lệ nhướng mày.

“Để anh nghĩ lại xem nhé?”

Thẩm Tuyền: “Anh khỏi nói đi.”

Văn Trạch Lệ: “……..”

Moá.

Vợ giận rồi à?

Tối nay Thẩm Tuyền không đến tòa nhà 188 cùng Văn Trạch Lệ được, cô phải quay về nhà họ Thẩm, Văn Trạch Lệ còn không biết xấu hổ đòi đi tới nhà họ Thẩm với Thẩm Tuyền. Anh ngồi trong phòng khách, cùng Thẩm Tiêu Toàn và Thẩm Lẫm thảo luận về hành tung khốn nạn của Chủ tịch Nguyên. Trò chuyện mãi cũng đã tới mười rưỡi, Thẩm Tuyền ngáp ngắn ngáp dài, Thẩm Tiêu Toàn bảo Thẩm Tuyền đi ngủ.

Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn Văn Trạch Lệ ngồi cạnh: “Còn anh thì sao?”

Mấy người còn lại đồng loạt nhìn về phía Văn Trạch Lệ, anh đặt chén trà xuống, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay một cái, sau đó cầm di động gọi điện thoại cho người nhà họ Văn.

Gọi mãi mà vẫn không có ai nghe.

Văn Trạch Lệ nhíu mày, sau đó lại gọi điện thoại cho dì giúp việc ở biệt thự. Hình như trò chuyện được hai câu, Văn Trạch Lệ để điện thoại xuống, bỏ điếu thuốc lá trên miệng xuống, nhìn về phía Thẩm Tiêu Toàn: “Bác trai, tối nay con có thể qua đêm ở đây được không ạ?”

“Nhà riêng với biệt thự của con đang sửa sang, bố mẹ con đi du lịch rồi, không ở nhà ạ.”

Cả nhà họ Thẩm: “…….”

Văn thiếu mà còn thiếu chỗ ở á? Nói ra khiến người ta cười chết mất.

Văn Trạch Lệ liếc mắt nhìn Thẩm Tuyền đang ung dung nhìn anh diễn trò rồi nói: “Con đi công tác hơn một tuần, không được ở riêng với Thẩm Tuyền nên con nhớ em ấy lắm, nếu hai bác không muốn thì con đưa em ấy đi nhé.”

Mạc Điềm: “Đừng có mà hòng.”

Thẩm Tiêu Toàn: “…Nói như thể nhà họ Thẩm chúng tôi không có phòng cho khách ở ấy.”

Thẩm Lẫm che mặt, tựa vào ghế rồi rút điện thoại ra gào thét trong group chat.

Thẩm Lẫm: [Văn Trạch Lệ nhập vai rồi, vì mặt dày ở lại nhà tôi mà mẹ nó lôi cả lý do tất cả nhà ở đang sửa sang rồi cả Chủ tịch Văn và dì Tiếu Tiếu đang đi du lịch ra.]

Văn Trạch Tân: [Bảo anh ấy ra khách sạn mà ở! Bên ngoài cả đống khách sạn. Thích ở đâu thì ở.]

Tiêu Nhiên: [Văn Trạch Tân, giờ cậu đang ở khách sạn phải không?]

Văn Trạch Tân: […Ai bảo vậy. Không hề nhá.]

Cố Trình: [Hahahahahahahaha, anh em hai người hề vãi hahahaha.]

Cuối cùng Thẩm Tiêu Toàn bảo cô giúp việc sắp xếp một phòng cho Văn Trạch Lệ ở tầng 4, vì vừa đi công tác về nên Văn Trạch Lệ còn mang theo cả vali.

Nhìn anh lên lầu, Mạc Điềm trợn mắt nói: “Chẳng lẽ quản gia và giúp việc nhà họ Văn cũng đi du lịch hết rồi chắc?”

Thẩm Tuyền nhìn mẹ, mỉm cười: “Có thể chăng?”

Mạc Điềm liếc mắt nhìn con gái: “Con cứ chiều nó đi.”

Thẩm Tuyền bình thản bật cười, cô ngáp một cái: “Mẹ, con đi nghỉ ngơi đây.”

Mạc Điềm gật gật đầu, nhìn con gái đi vào trong, bà thuận tay đóng cửa phòng cho Thẩm Tuyền. Chuyện của Chủ tịch Nguyên, Mạc Điềm cũng đau lòng cho con gái nhà mình. Rõ ràng Thẩm Tuyền xuất sắc như vậy, nhưng đám người đó lại luôn công kích cô. Nói trắng ra, cũng là bởi vì nhà họ Thẩm đứng ở đầu sóng ngọn gió nên mới có nhiều người vắt óc tìm cách đối phó với Thẩm Tuyền như vậy.

*

Cầm đồ ngủ, Thẩm Tuyền đi vào phòng tắm, nước nóng dội lên da thịt khiến cả cơ thể đang căng ra của cô thả lỏng. Mỗi một giây một phút nhà họ Thẩm nằm trong tay cô, cô đều có trách nhiệm với nó.

Cô tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai ngấp nghé nhà họ Thẩm.

Tắm xong, Thẩm Tuyền mặc đồ ngủ vào. Tìm mãi không tìm thấy khăn lau đầu, cô mới sững ra là ban nãy quên không cầm vào, thế là cô mở cửa phòng, đang định đi ra ngoài thì thấy Văn Trạch Lệ đang đứng dựa vào tủ, trong tay anh cầm một cách khăn, mặt mày ngang ngược nhìn cô.

Thẩm Tuyền bước ra ngoài.

Ánh mắt Văn Trạch Lệ nhìn xuống, nhìn thấy bàn chân trần của cô.

“Lại không đi dép à?”

Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn bộ đồ ngủ trên người anh: “Anh tắm nhanh thật đấy.”

“Muốn trò chuyện với em nên tắm nhanh tí đấy.” Văn Trạch Lệ đi tới, trùm khăn lên đầu cô, bàn tay to xoa xoa, Thẩm Tuyền bất đắc dĩ phải đi tới ngồi xuống ghế sopha.

Văn Trạch Lệ nhẹ nhàng lau tóc cho cô, ánh sáng từ cửa sổ rọi vào, Thẩm Tuyền lười biếng dựa vào ghế, Văn Trạch lệ nhìn khuôn mặt buồn ngủ của cô, hỏi: “Em có suy nghĩ gì về chuyện tái hôn không?”

Thẩm Tuyền: “Trước mắt không có suy nghĩ gì.”

Văn Trạch Lệ: “Để lần sau anh hỏi bác gái bát tự của em.”

Thẩm Tuyền: “Ừm.”

Văn Trạch Lệ cũng không dám ép buộc, Thẩm Tuyền chịu đồng ý là tốt rồi. Anh lau rồi lau đến gò má cô, lại lau tiếp xuống dưới nữa, Thẩm Tuyền đột nhiên tóm lấy tay anh.

“A Lệ.”

Văn Trạch Lệ nhướng mày: “Hửm?

Thẩm Tuyền: “Tay này của anh định làm gì đây.”

Văn Trạch Lệ bật cười, cúi người rủ rỉ bên tai cô: “Muốn làm em.”

Thẩm Tuyền: “Tối nay không được.”

“Hửm?”

Thẩm Tuyền: “Bụng em hơi khó chịu.”

Văn Trạch Lệ ngẩn ra, vài giây sau anh mới nhận ra, anh bỏ khăn lau xuống, ngồi xuống ghê sô pha rồi hỏi: “Có phải ngày đèn đỏ tới rồi không?”

Anh tính toán thời gian, vẫn chưa tới mà, ít nhất vẫn còn một tuần nữa. Sắc mặt Thẩm Tuyền hơi trắng, lúc tắm cô đã cảm nhận được rồi.

Văn Trạch Lệ thấy thế thì đứng dậy cầm chăn lông đắp lên đùi cô rồi nói: “Anh đi lấy túi chườm.”

Nói xong, anh đứng dậy đi xuống lầu. Nữ giúp việc đang quét dọn vệ sinh, nhìn thấy anh đi xuống thì giật nảy mình, giọng điệu của Văn Trạch Lệ hơi sốt ruột, cũng có chút hung dữ: “Có túi chườm không?”

Nữ giúp việc ngẩn người một hồi, vô thức đáp lời: “Có, là…”

“Bé Tuyền muốn dùng.”

“Dạ? Đau bụng ạ?” Nữ giúp việc mới nhận ra.

Văn Trạch Lệ: “Phải.”

“Vâng, vâng.” Nữ giúp việc nói rồi lập tức đi tìm, Văn Trạch Lệ đi thẳng vào phòng bếp tìm đường nâu, nhưng đây vốn không phải địa bàn của anh nên anh cũng chẳng biết đường nâu để ở đâu.

Nữ giúp việc lấy túi chườm nóng xong vội vàng theo vào, liếc mắt nhìn thấy bóng dáng lúng túng của người đàn ông, nữ giúp việc sững người một hồi rồi vội vàng cầm đường nâu đặt xuống trước mặt Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ lập tức cầm lấy, cảm giác bối rối ban nãy mới bình tĩnh hơn được chút, sau đó anh lấy nước nóng pha đường nâu rồi cầm túi chườm đựng nước nóng lên trên gác.

Nữ giúp việc đứng ở dưới lầu nhìn một lúc, chị cảm thấy Văn thiếu chắc chắn rất thích bé Tuyền.

Bê nước đường nâu cùng túi chườm vào trong phòng Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền đang ngồi trên ghế sopha đọc tạp chí, một tay cô nhẹ nhàng xoa bụng. Văn Trạch lệ bước tới, chườm túi chườm lên bụng cô, rồi lại đưa nước đường nâu cho cô uống. Thẩm Tuyền ngậm ống hút, Văn Trạch Lệ nhỏ giọng hỏi: “Em lót chưa?”

Thẩm Tuyền sững người, ngước mắt nhìn anh.

Vài giây sau, cô gật đầu: “Rồi.”

Tai cô ửng đỏ.

Văn Trạch Lệ thở phào một hơi, anh nói: “Em dùng hãng nào? Để anh bảo người đi mua để ở chỗ anh một ít.”

Thẩm Tuyền đọc tên hãng.

Văn Trạch Lệ ghi nhớ, anh gật đầu.

Uống nước đường xong, Văn Trạch Lệ đặt cái ly lên trên bàn, đang định quay đầu lại thì nhìn thấy một hộp thuốc tránh thai để ở ngăn bàn trà.

Văn Trạch Lệ cầm phắt lên nhìn.

Anh nắm chặt cái hộp, nhìn về phía Thẩm Tuyền: “Em uống thường xuyên à?”

Thầm Tuyền liếc mắt nhìn một cái, nói: “Ừm.”

Sắc mặt Văn Trạch Lệ lạnh hẳn đi, anh ném mạnh hộp thuốc vào trong thùng rác, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có lần nào anh không dùng bao đâu?”

Thẩm Tuyền: “Thì đề phòng ngộ nhỡ mà.”

“Đề phòng ngộ nhỡ? Cho nên em thường xuyên uống loại thuốc tránh thai khẩn cấp này à?”

“Không, đây là thuốc dùng trong thời gian ngắn mà, một tháng uống năm bảy lần thôi.” Thẩm Tuyền thản nhiên phổ cập kiến thức cho anh.

Văn Trạch Lệ cười lạnh: “Em uống cái này có tác dụng phụ không?”

Thẩm Tuyền: “Có thể điều kinh.”

“Điều kinh? Rõ ràng là em chịu tác dụng phụ nên mới đến sớm thế.” Văn Trạch Lệ tức giận đứng lên, hung hăng giật cổ áo, rất bực bội: “Bé Tuyền, em có thể đừng lạnh lùng thế không?”

Thẩm Tuyền nhìn anh, cô không nói gì.

Lúc này, cửa bị đẩy ra.

Mạc Điềm mang theo vẻ mặt buồn ngủ hỏi: “Bé Tuyền, phòng con…”

Đột nhiên bà nhìn thấy Văn Trạch Lệ.

“Văn thiếu, cậu ở đây làm gì?” Mạc Điềm đang buồn ngủ lập tức tỉnh cả giấc.

Văn Trạch Lệ liếc mắt nhìn Mạc Điềm một cái: “Bọn con đang nói chuyện.”

Mạc Điềm nhìn sắc mặt tức tức giận Văn Trạch Lệ, lại nhìn Thẩm Tuyền đang ngồi trên sô pha với vẻ mặt khá vô tội, bà ngẩn ra đang định nói gì thì Văn Trạch Lệ lại bồi thêm một câu: “Em ấy uống thuốc lung tung nên con đang bảo ban em ấy.”

Mạc Điềm hiểu ra.

“Thế là đúng, uống thuốc lung tung là không đúng.”

Bà bỗng chốc bị cuốn theo Văn Trạch Lệ.

Thẩm Tuyền đưa tay lên đỡ trán. Thấy mẹ như vậy, lại nhìn thấy Văn Trạch Lệ khí thế hùng hồn, cô đột nhiên đứng dậy đi về phía giường. Văn Trạch Lệ híp mắt nhìn theo bóng dáng của cô.

“Em đang dỗi đấy à?”

Thẩm Tuyền nằm lên giường: “Không có.”

Văn Trạch Lệ: “Bảo ban em mấy câu thôi cũng không được chắc?”

Thẩm Tuyền không đếm xỉa tới anh.

Mạc Điềm đứng ở cửa nhìn cảnh này đành lặng lẽ đóng cửa phòng lại, không quấy rầy hai người họ, rõ ràng là tình yêu bọ xít cãi nhau đây mà. Bà ngáp một cái, nhớ lại dáng vẻ chẳng ừ chẳng hử quay lưng đi ngủ ban nãy của Thẩm Tuyền thì bật cười. Bé Tuyền lúc ấy đúng là có chút gần gũi hơn, rất đáng yêu, mà những thứ này không phải là những người như người nhà có thể mang lại cho con bé.

Thẩm Tiêu Toàn lau tóc đi ra khỏi phòng tắm, nhìn bà: “Không phải em đi ngó bé Tuyền à, sao cười vui thế?”

Mạc Điềm vén chăn lên giường lên: “Ngủ đi.”

Thẩm Tiêu Toàn: “…??”

Văn Trạch Lệ nhìn người đang nằm nghiêng trên giường kia mà giận cứng người. Anh đi tới đi lui, vài giây sau nhìn thấy túi chườm nóng trên ghế sô pha thì cầm lấy đi tới, ngồi xổm xuống cạnh giường, vén chăn ra chườm lên bụng cô. Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn anh một cái, Văn Trạch Lệ lập tức rén.

“Sau này em đừng uống nữa, nếu em sợ thật thì con mẹ nó anh đi thắt ống được chưa.”

Thẩm Tuyền: “Đồ thần kinh.”

Văn Trạch Lệ: “Nhưng em không được uống nữa đâu đấy.”

Thẩm Tuyền không nói gì.

Cô nhắm mắt lại: “Em buồn ngủ rồi.”

Văn Trạch Lệ vươn tay tắt ngọn đèn nhỏ ở đầu giường đi, sau đó cúi người hôn lên môi cô. Thẩm Tuyền không giãy dụa, Văn Trạch Lệ hôn xong, còn không biết xấu hổ vén chăn lên rồi chui lên giường.

Thẩm Tuyền: “Văn Trạch Lệ.”

Văn Trạch Lệ xoay người ôm lấy eo cô, ngửi hương thơm trên người cô: “Anh sợ nửa đêm em khó chịu, cho anh ở đây với em đi.”

Thẩm Tuyền: “Em đỡ rồi, khỏi cần anh.”

“Em cần.”

Văn Trạch Lệ hừ lạnh.

Thẩm Tuyền: “…….”

Hai người dần dần mơ màng, hơi thở của đôi trẻ dần đều đều. Trăng kia rọi vào phòng, Thẩm Tuyền ngủ say xoay người, vô thức chui vào lòng Văn Trạch Lệ. Hai tay Văn Trạch Lệ ôm cô vào lòng mình, hơi thở giao nhau, gần gũi vô cùng.

*

Hôm sau, Văn Trạch Lệ sợ người nhà họ Thẩm biết nên đã chuồn ra khỏi phòng Thẩm Tuyền từ sáng sớm rồi quay về tầng 4. Thế nhưng tất cả những chuyện này sao có thể không lọt vào mắt người nhà họ Thẩm chứ.

Họ liếc mắt nhìn nhau.

Ai nấy đều nhác vạch trần.

Thẩm Tuyền ngủ ngon cả đêm, bụng cũng thoải mái hơn nhiều.

Văn Trạch Lệ lại pha một ly nước đường nâu cho cô.

Người nhà họ Thẩm nhìn thấy ly nước đường nâu kia, thầm nghĩ thôi vậy, nể tình Văn Trạch Lệ săn sóc như thế, đành mắt nhắm mắt mở cho những gì anh làm vậy.

Ăn xong bữa sáng, Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ ra khỏi nhà đi tới công ty, trước cổng Thẩm thị đã không còn bóng dáng Lâm Tiêu, Văn Trạch Lệ thoải mái hơn nhiều, có lúc giác quan thứ sáu của người đàn ông cũng rất chuẩn.

Kể từ ngày đầu tiên Lâm Tiêu xuất hiện, Văn Trạch Lệ đã chú ý đến cậu ta.

Hai người trao nhau nụ hôn trong xe xong, Thẩm Tuyền bước xuống khỏi xe anh, đi vào đại sảnh rồi bảo Thường Tuyết sắp xếp mở cuộc họp cổ đông, tiện thể kêu giám đốc bộ phận Marketing lên văn phòng.

Lần trước người nhà của giám đốc bộ phận Marketing tới gây chuyện, cũng là do bên Chủ tịch Nguyên sắp đặt.

Văn Trạch Lệ khởi động xe quay về Văn thị. Sau khi vào văn phòng, Văn Trạch Lệ cởi cà-vạt, tìm vào một trang mạng mua sắm online trên điện thoại.

W: [Nhà máy này của mấy người nằm ở đâu vậy?]

Làm Phi Phi thân thiết nhất của bạn: [Quý khách thân mến, nhà máy của chúng tôi ở Đông Thành, nhưng công ty chúng tôi ở Lê Thành. Xin hỏi bạn muốn đặt riêng băng vệ sinh sao?]

W: [Được, tôi sẽ đi thị sát.]

Làm Phi Phi thân thiết nhất của bạn: [Quý khách thân mến, bạn thị sát công ty chúng tôi làm gì vậy?]

W: [Thu mua công ty mấy người đó.]

Làm Phi Phi thân thiết nhất của bạn: [Bị khùng à!]

Văn Trạch Lệ thoát ra khỏi khung chat, sau đó gửi bát tự của Thẩm Tuyền cho Lâm Tiếu Nhi. Bà ấy nhanh chóng trả lời: [Nhanh vậy đã có bát tự rồi à?]

Văn Trạch Lệ: [Vâng, mẹ đi tính giờ lành của bọn con đi.]

Lâm Tiếu Nhi: [Con trai giỏi quá.]

Lâm Tiếu Nhi: [Nhưng sáng nay lúc mẹ hẹn Mạc Điềm cùng ăn cơm trưa, sao bà ấy lại hỏi mẹ ba câu hỏi nhỉ?]

Văn Trạch Lệ: [Ba câu nào ạ?]

Lâm Tiếu Nhi: [Câu hỏi đầu tiên là nhà mình đi du lịch rồi à? Sao lại có thời gian mời bà ấy ăn cơm, câu hỏi thứ hai là chung cư của con đang bài trí lại à? Câu thứ ba là biệt thự cũng đang sửa sang lại ư?]

Trong lòng anh chợt có dự cảm xấu.

Văn Trạch Lệ: [Mẹ trả lời thế nào?]

Lâm Tiếu Nhi: [Nhà mình có đi du lịch đâu, cũng chẳng sửa sang gì cả, hơn nữa chung cư chú con không gật đầu thì nhà mình đâu dám đụng vào.]

Văn Trạch Lệ: […Mẹ, chắc là mẹ mong con chặn mẹ lắm.]

Lâm Tiếu Nhi: […Này.]

Văn Trạch Lệ day day thái dương, anh ngả ra ghế, suy nghĩ một hồi bèn cầm di động lên, gửi tin nhắn cho Thẩm Tuyền.

Văn Trạch Lệ: [Vợ, em bận xong chưa?]

Thẩm Tuyền: [Đang chuẩn bị họp.]

Văn Trạch Lệ: [Ừm… mẹ vợ ý?]

Thẩm Tuyền: [Đúng rồi, mẹ em cho người mang hành lý đến dưới lầu công ty anh rồi. Bà bảo nói dối là sai, anh lại chọc gì mẹ em à?]

Văn Trạch Lệ: …….

Lúc này, Lâm Tập đẩy cửa ra, ló đầu vào nhìn Văn Trạch Lệ: “Văn thiếu, ban nãy lễ tân có gọi điện thoại đến nói hành lý của anh bị tài xế của nhà họ Thẩm quăng ở… đại sảnh, tôi mang lên giúp anh nhé?”

Văn Trạch Lệ: “……”

Phải mau chóng tái hôn, chỉ có tái hôn mới là chân lý!

Có thân phận đàng hoàng rồi, cho dù mẹ vợ có muốn quăng hành lý của anh đi cũng phải suy nghĩ cẩn thận!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.