Trans: Nguyên
Một nhóm người đi ra từ Cục dân chính, sắc trời ảm đạm, dưới bậc thềm cao cao có hai chiếc xe, Tiêu Nhiên và đám bạn khác đứng dựa vào xe đợi Văn Trạch Lệ.
Nhìn thấy anh đi xuống, Tiêu Nhiên bỏ mũ xuống, vỗ vai anh: “Chúc mừng nhé.”
Cố Trình chậc chậc hai tiếng: “Chúc mừng?”
Văn Trạch Tân cười: “Anh, biểu cảm của anh sao vậy?”
Đây không phải là điều tốt hay sao? Cuối cùng cũng ly hôn, quay trở lại làm người độc thân, sao lại chẳng có biểu cảm gì thế. Văn Trạch Lệ im lặng, đi tới, cầm lấy điếu thuốc và bật lửa mà Tiêu Nhiên đưa cho, cúi đầu châm lửa.
“Anh?”
Văn Trạch Tân và Tiêu Nhiên liếc nhìn nhau.
Tiêu Nhiên dựa vào bên xe, cười một cách kỳ quái: “Yô, có phải hối hận rồi không?”
Văn Trạch Lệ nhướng mày, không cười, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Tôi có sao?”
Tiêu Nhiên: “Chưa biết chắc đâu.”
Văn Trạch Lệ không đáp lại, anh quay đầu nhìn qua, nhìn thấy Thẩm Tuyền đi xuống bậc thang.
Cuộc ly hôn này, người nhà họ Thẩm đến rất nhiều, ngoại trừ vệ sĩ thì luật sư, Thẩm Lẫm và Thẩm Hách đều đến, ngược lại Văn Trạch Lệ, chỉ đến một mình tựa như một con sói cô độc.
Xe Thẩm Tuyền lái đến hôm nay là một chiếc Mercedes-Benz S-Class, Thẩm Lẫm mở cửa cho cô, cô ngồi ghế lái phụ, Văn Trạch Lệ đứng đó tựa như bị người ta tát vào mặt một cái.
Anh ba lần bảy lượt mở ghế phụ, cô thậm chí không thèm nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-ai/2500271/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.