Khi Diệp Phàm về đến nhà, từ xa đã thấy chiếc xe thể thao BMW màu xanh ngọc của Mạt Thông đậu một cách hiên ngang dưới lầu nhà cô. Cô dự cảm được tiếp sau đây khẳng định không có chuyện tốt.
Quả nhiên, bất chấp khó khăn lên lầu, cửa vừa mở ra, ánh mắt của mẹ cô rất quái dị, nhỏ giọng nói: “Còn không mau vào đây! Mạt tiên sinh đã đợi con rất lâu, lúc nữa sẽ tínhsổ với con sau!”
Nghe câu nói cuối cùng kia, Diệp Phàm phát cáu trong lòng. Sự chán ghét đối với Mạt Thông quả thực đã tới cực hạn rồi. Mang khuôn mặt tối đen đi vào phòng khách, cô lại nghe thấy một tràng cười.
Diệp Phàm sửng sốt, lần đầu thấy Mạt Thông cười như vậy. Anh ta và ba cô hai người không biết đang nói chuyện gì, nói cười rộn rã, trong bộ dạng rất hợp nhau. Lại nhớ đến vài lần cô tiếp xúc với anh ta, mỗi lần đều bày ra bộ mặt con cá chết, hoàn toàn đối lập với khuôn mặt tươi cười hiện tại. Cô phải cảm thán trong lòng một câu: anh trai à, anh thật sự là một diễn viên giỏi quá đi!
Thấy Diệp Phàm tiến đến, hai người cùng lúc ngừng cười nói, ba của Diệp Phàm vẫy tay gọi cô đến: “Phàm Phàm, sang đây, đến xem cái này.”
“Cái gì ạ?” Diệp Phàm đi qua vừa nhìn đến, mới nhận ra hóa ra trước mặt ba cô là một cuốn album, chính là những bức ảnh của cô khi còn bé, phần lớn trong số đó đều khá buồn cười. Cô mặc một chiếc áo ấm mùa đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hat-tinh-ca-cho-em/2401109/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.