“ĐẾN RỒI,” quý ông điển trai, mái tóc đen nói với người bạn đồng hành và nghiêng người gần cửa sổ khi xe ngựa băng qua cầu, bỏ lại hàng cây đoan phía sau lưng và lâu đài hiện ra trong tầm mắt. “Thật nguy nga, cậu nghĩ sao?”
Quý ông tóc vàng nhìn theo. “Đúng vậy. Tôi có thể hiểu vì sao ai cũng ca ngợi nó như thế. Và tất cả đã từng là của cậu chỉ trong vài tháng, Kent.”
“Việc đó thật tức cười,” Lord Thomas Kent nói, “đột nhiên mang danh sở hữu mọi tài sản chỉ bởi tôi là chủ của tất cả. Như thể tài sản sở hữu tôi chứ không phải ngược lại. Tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ thấy lại tòa lâu đài này nữa.”
“Chắc chắn trong lúc nóng giận, anh trai cậu mới nói cậu đừng bao giờ quay lại. Công tước sẽ vui mừng chào đón cậu thôi.” Lord Brocklehurst trấn an.
Lord Thomas trông có vẻ thích thú. “Thế thì tôi sẽ thấy lạ đấy. Nhưng tôi không hối tiếc vì đã bị cậu thuyết phục quay lại, Bradshaw. Thật đáng bõ công để nhìn được vẻ mặt của Ridgeway và đám gia nhân. Và tôi cũng muốn gặp lại chị dâu nữa. Khi tôi bỏ họ đi vẫn còn chưa cưới.”
“Thật tráng lệ!” Lord Brocklehurst nhận xét khi xe ngựa chạy vào sân đỗ và nhìn chằm chằm lên những cột trụ được chạm khắc những đường rãnh theo kiểu thành Corinth và tấm trán tường sừng sững che khuất mái vòm từ phía này. “Nguy nga quá! Chẳng uổng công tôi bị cậu thuyết phục đi cùng.”
Lord Thomas bật cười: “Cậu là người thuyết phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hat-ngoc-an-minh/3248364/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.