Chương trước
Chương sau
Đám xác sống biến dị xung phong phía trước chủ yếu toàn là loại xác sống cấp thấp, đa số là cấp F, E lác đác cũng có vài con cấp D có thể sử dụng hủ thực khí hoặc lá chắn năng lượng khẩn cấp, chỉ có điều bọn chúng vừa xuất hiện thì lập tức bị Hân bắn chết, thậm chí cô còn không phải sử dụng mũi tên có khắc quang ấn, mà chỉ dùng tên gỗ bình thường, tuy rằng số lượng xác sống nhìn qua rất đông đảo nhưng lại không có nhiều uy hiếp.
Khu vực nào bọn chúng tràn lên quá đông, Lan sẽ tung ngay một bão lửa vào đó đẩy lùi cả đám ra sau.
Chiến lực nhóm người của Cường cũng rất mạnh mẽ, đặc biệt là Cường khả năng càn quét của anh ta thực sự rất kinh khủng, chiến hồn giống như hư ảnh bao quanh người anh ta, nó còn mạnh hơn cương khí rất nhiều, Đức thậm chí cảm thấy được một chút uy áp từ chiến hồn trên người anh ta tỏa ra. Nơi nào Cường đi qua thì đám xác sống biến dị ngã rạp như người ngã ngựa đổ.
Ngọc thì khi biến thân thành ma hổ càng đánh càng hăng như mới nốc mấy liều viagra vậy, thân ảnh linh hoạt tunh hoành qua lại trong đàn xác sống, hung hăng đánh thẳng vào bọn chúng, dùng móng đâm, cào, tát, thậm chí đôi khi dùng miệng để cắn xé đàn xác sống, phương thức chiến đấu dã man trực tiếp đầy man lực y hệt như dã thú. Mà nói chi, bên kia Toàn nhìn qua cũng y chang, chẳng qua do ngại Lan ở đó nên nó ít dùng miệng để cắn xé hơn mà thôi.
Chỉ có, Danh và Đạt là bắt đầu có vẻ hơi xuống sức. Đây cũng là điểm yếu của những người sử dụng dị năng so với người sử dụng huyết thống biến thân khi chiến đấu. Người có huyết thống, nhất là huyết thống dạng sinh vật, dã thú thuần rise thì có khả năng tác chiến lâu dài bền bỉ hơn so với những người dùng công kích năng lượng nhiều. Bù lại, các công kích dị năng thường đa dạng và có sức công phá bộc phát mạnh mẽ hơn.
Nhưng nói chung thì tình hình chiến đấu rất là khả quan, trận chiến hầu như nghiêng hẳn về một phía, đám xác sống biến dị bị giết như chém chuối chặt rau, chiến đấu dễ dàng như vậy khiến cả Đức cũng hơi thấy bất ngờ, hắn nhíu mày, vung kiếm chém chết cả năm tên xác sống trước mặt, nhảy lùi về sau, bật thốt: “Không đúng”
“Đạt lập tức bay lên không xem hướng đi của bọn chúng” Đức hét lớn với Đạt đang mải tung đao gió chém giết với đàn xác sống biến dị phía sau.
Đạt nhìn Cường một chút, Cường cũng gật đầu, cậu ta lập tức xòe cánh bay vút lên không, đôi mắt không ngừng nhìn ngó xung quanh, rồi biến sắc hét lớn:
“Anh Cường, bọn chúng có một đám đang đuổi theo hướng đi của Diệu và Phúc, tốc độ rất nhanh, bọn nó là xác sống biến dị cấp cao”
“Khốn nạn, bọn quạ đen biến dị cũng quay đầu đuổi tới rồi” Đạt nhìn lên không hét to
“Chết tiệt” Cường chửi thề một tiếng, rồi nhìn qua Đức. Hắn gật đầu: “Đi nhanh đi, ở đây bọn tôi sẽ lo”
“Cảm ơn” Cường lên tiếng cảm kích, rồi quay sang những người bên cạnh:
“Cấp tốc chạy về cứu viện”

Đức và Toàn lao đến lấp vào khoảng trống mà họ rút chạy, nhóm của Cường lập tức hộc tốc chạy đi, hướng về đoàn người nhanh chóng phóng tới, lòng nóng như lửa đốt.
Phía bên kia.
Phúc và Diệu dẫn đoàn người chạy trốn khỏi khu vực chiến đấu, đám người khá đông và còn có cả phụ nữ trẻ em người chưa thức tỉnh nên tốc độ cũng không thể quá nhanh. Cảm thấy nóng lòng, Diệu đôi khi vẫn quay đầu nhìn lại phía sau, hướng nhóm của Cường đang chiến đấu mà không biết được rằng, chính mình mới đang chuẩn bị đón nhận nguy hiểm lớn nhất.
Đúng lúc này, tiếng quạ kêu “quéc” “quéc” vang vọng một góc trời khiến Diệu biến sắc mặt. Bọn chúng sau khi bị đánh tan tác bỏ chạy, thấy đám người phía dưới rút chạy cũng đã quay đầu lại, tập trung thành một đám vỗ cánh đuổi theo, chỉ là bị giáo huấn lần trước nên tạm thời vẫn chưa dám lao xuống. Nhưng áp lực mà nó gây ra cho đám người Diệu không nhỏ chút nào, ai cũng mặt đầy sợ hãi.
Quạ đen biến dị không phải là dạng sinh vật biến dị cao cấp gì cả, cấp độ cao nhất, kể cả con đầu đàn cũng chỉ là cấp E mà thôi, nhưng chúng lại có khả năng phi hành rất khó chịu, mặc dù đã bị giết hẳn một đám lớn nhưng giờ tụ tập lại cũng được tầm bốn năm trăm con, hàng ngàn đôi mắt đen hau háu nhìn xuống dưới đầy thèm khát, chúng đã lâu không được ăn thịt tươi no nê rồi.
Rốt cuộc thì, thấy đám người đang sợ hãi dáo dác chạy trốn, đám quạ biến dị cuối cùng cũng không nhịn được cám dỗ từ đám thịt tươi di động bên dưới, kêu lên ầm ĩ, ào ào lao xuống.
Chạy bộ không thể nào so sánh với chim bay trên không được, không còn cách nào khác, Diệu cắn răng quyết đoán kêu gọi mọi người dừng lại đánh nhau với bọn chúng, trong tình thế như thế này, chạy đưa lưng ra phía sau cho bọn chúng thì chỉ có thể chết càng nhanh hơn mà thôi.
Đáng tiếc là có nhiều người vẫn không hiểu được đạo lý đó, có khoảng gần mười người trong đám thậm chí có cả người thức tỉnh cấp E, giật đồ ăn trong tay mấy người rồi cắm đầu chạy thẳng, bỏ mặc những người còn lại ở phía sau. Trong tình thế sống chết này, nhân tính ích kỷ lại bộc lộ rất rõ ràng. Giữa việc cùng nhau chiến đấu, cùng nhau đối mặt hiểm nguy để tìm đường sống trong chỗ chết thì có nhiều kẻ lại thích dùng người khác ở lại làm mồi để mình chạy trốn hơn, không cần phải chạy nhanh hơn bọn quạ, chỉ cần chạy nhanh hơn kẻ khác, là được rồi.
Phúc cất tiếng chửi to: “Khốn nạn” phóng theo một mảnh băng, mảnh băng bay vút đi xuyên đầu, giết được một tên trong đó, nhưng đám còn lại đã nhanh chân chạy trốn mất dạng.
Đoàn người giờ chỉ còn lại chưa đến hai mươi người, trong đó một nửa là không có sức chiến đấu, đám người chạy trốn càng làm cho đấu chí hạ xuống cực thấp, ai cũng hoang mang, sợ hãi.
“Xốc lại tinh thần đi, anh Cường sẽ về cứu chúng ta” Diệu hét lớn để đám người lấy lại đấu chí và hy vọng, mặc dù chính cô cũng biết rằng điều đó rất xa vời. Có thể bám trụ nổi đến khi đám Cường quay lại hay không chính cô cũng không rõ.
Lúc này thì đám quạ đen biến dị cũng đã xà xuống, Phúc hét lớn một tiếng dẫn đầu lao lên, những mảnh băng trong tay như bay múa phóng ra, một đám quạ đen biến dị bị cắm băng lúc nhúc như nhím rơi xuống đất chết tươi.
Diệu cũng phát động dị năng, những nhánh cây, những cành dây leo như được truyền vào sự sống chúng bao bọc thành một mảnh lưới, trói chặt một đám quạ đen biến dị lao tới, xiết chặt bọn chúng đến chết.
Nhưng số lượng bọn chúng thực sự quá nhiều, Diệu và Phúc không thể nào chặn hết được, hàng loạt con bay qua xà xuống đám người phía sau cắn xé, một số người thức tỉnh có thể chống trả được đôi chút chứ người thường thì chỉ có thể chịu chết. Những chiếc mỏ to lớn đầy răng nhọn liên tục mổ vào người những kẻ xấu số, vang lên những tiếng kêu thảm thiết, tiếng la hét, tiếng kêu khóc, chém giết và tiếng kêu của lũ quạ ầm ĩ cả một khu vực.
Phúc đứng đầu cũng là người chịu áp lực lớn nhất, cận thân chiến đấu vốn không phải thế mạnh của cậu ta nhưng không trâu đánh bắt chó đi cày thôi, trên tay Phúc lúc này là hai mảnh băng cực kỳ bén nhọn như đao, không ngừng chém về phía trước, xác quạ rơi rụng trước mặt một đám nhưng bọn quạ biến dị bao vây xung quanh số lượng càng lúc càng đông, trên người cậu ta đã đầy vết thương. Chúng bao vây cậu lại từ bốn phía.
Phúc gầm lên một tiếng, hàn khí bao bọc toàn thân, một số con quạ đen xấu số ở gần bị đông thành băng chết ngay lập tức, toàn thân cậu ta như bọc trong một quả cầu bằng băng cực lớn.
Phúc hét lên một tiếng, từ quả cầu, gai băng đâm ra tủa tủa xung quanh giết chết một mảng lớn, đám quạ xung quanh bị đâm chết tại chỗ.
Dùng xong chiêu này, Phúc cảm thấy toàn thân như bị rút cạn sức lực, mặc dù hàn khí khắp nơi nhưng mồ hôi vẫn đổ khắp người, máu tươi nhuộm toàn thân thành một mảnh huyết nhân.
Đàn quạ biến dị cũng kêu ré lên, hơi lùi lại phía sau, quả cầu hàn khí dần thu liễm lại, Diệu lúc này đã xuất hiện cạnh Phúc phát động kỹ năng chữa trị, những vết thương trên người cậu ta dần khép miệng và ngưng chảy máu. Phúc há mồm thở dốc lấy hơi.
Một tay Diệu vẫn đang huy động cây cối xung quanh, lưới cây che chắn một bên khiến đám quạ đen chưa thể lao qua được, dù vậy chúng cùng ra sức cào xé, dây leo và vỏ cây đứt phựt, khó có thể giữ được bao lâu nữa.
Đúng lúc này, trong tầm mắt của hai người xuất hiện một đàn xác sống biến dị, dẫn đầu là một con xác sống biến dị cao cấp, toàn thân như bao bọc trong một lớp giáp bằng xương cốt, cơ thịt đỏ lòm không có một mảnh da lộ ra sau những mảnh xương.
Nó hú lên một tiếng lao đến, đám xác sống biến dị phía sau cũng theo sát bước chân. Phúc vội vàng đẩy Diệu về phía sau, trên tay đã xuất hiện băng đao chém tới con xác sống đầu đàn, mảnh băng va vào lớp cốt giáp vỡ tan nát như mảnh kính không hề có tác dụng với nó chút xíu nào.
Nó quay đầu nhìn sang đầy khinh thị, túm lấy cổ của Phúc nhấc bổng cậu ta lên không trung, cánh tay như một cái kìm sắt, Phúc cố gắng dãy giụa nhưng không thể nào thoát ra nổi, cổ bị nắm ngạt thở, sắc mặt đỏ bừng. Trên tay còn lại của con xác sống một mảnh xương từ từ mọc ra từ nắm tay dài gần nửa tấc, nó vung tay đâm mạnh vào chính giữa ngực cậu ta xuyên hẳn ra phía sau. Phúc trợn trừng mắt, giãy dụa một lát rồi gục đầu qua một bên, không cam lòng chết đi.
“Không ggg” Diệu đau lòng hét lớn, điên cuồng vận dụng dị năng điều khiển cây cối xung quanh trói chặt tên xác sống biến dị đó lại, xiết chặt, muốn xiết nó đến chết. Chớp mắt nó đã bị bao quanh trong một mảng dây lá bao phủ.
Tên xác sống biến dị quẳng xác của Phúc xuống đất, trừng mắt nhìn sang, những mảnh xương từ khắp cơ thể mọc ra, sắc bén như dao, cắt đứt tất cả dây leo trước mặt. Đám xác sống biến dị còn lại cũng đã lao tới về phía Diệu, số lượng rất đông, cấp độ cũng không hề thấp, đè thẳng Diệu xuống dưới đất, những cái miệng đỏ lòm cắn mạnh vào người cô không hề thương hoa tiếc ngọc. Máu và những mảnh thịt tươi bắn ra tung tóe, kèm theo tiếng kêu thét đau đớn của Diệu khi bị rứt từng miếng thịt, khung cảnh đầy bạo lực và tanh máu. Cánh tay của Diệu giơ lên giữa không trung, ánh mắt nhìn lại về phía sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.