Có bao giờ bạn nghe ai đó nói rằng: “Điều quan trọng nhất là đừng bận tâm đến cách bạn nhìn mà nên suy nghĩ về cách bạn thấy”? nếu chưa thì cũng cần một người nói nên điều ấy 
- Carmen Richardson Rutlen 
Cho đến khi học trung học tôi mới nhận ra cha mình bị sứt môi hở hàm ếch bẩm sinh nhưng trong mắt tôi cha chỉ có một gương mặt duy nhất từ khi tôi mới chào đời. Tôi nhớ trong một lần hôn chúc cha ngủ lúc còn bé, Tôi hỏi cha rằng liệu mũi mình có bị xẹp xuống không nếu tôi cứ hôn như vạy suốt đời. Cha trấn an tôi rằng chuyện đó sẽ chẳng bao giờ sảy ra đâu. Lúc ấy tôi mới thấy trong ánh mắt cha niềm hạnh phúc dâng trào. Chắc là cha quá ngạc nhiên và xúc động vì có một cô con gái yêu thương mình hết mực đến nỗi tin rằng chính những nụ hôn chứ không phải những lần phẫu thuật đã làm biến dạng khuôn mặt ông. 
Cha tôi là người tử tế, nhẫn nại, chín chắn và giàu lòng nhân ái. Cha chính là thần tượng của tôi và là người mà tôi rất mực yêu thương. Cha luôn nhìn thấy trong mỗi người mà ông gặp một điểm tốt nào đó. Ở sở làm, cha thuộc hết tên mọi người từ những người lao công, các thư ký cho đến ban giám đốc. Thật ra, tôi nghĩ là cha thích những người lao công hơn cả. Ông luôn hỏi thăm về gia đình, cuộc sống của họ và chuyện trò cùng họ với sự quan tâm chân thành. 
Chưa bao giờ cha để diện mạo khiếm khuyết của mình chi phối 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hat-giong-tam-hon/739443/quyen-02-chuong-08.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.