Chương 17 - MÈO, CHUỘT VÀ CHÓ
Đầu óc Harry ngây dại đi vì cơn xúc động quá mạnh. Cả ba đứa nhỏ đứng chết lặng vì kinh hoàng dưới tấm áo khoác tàng hình. Những tia nắng cuối cùng của vầng thái dương đang lặn loang trên mặt đất râm những vệt sáng sẫm màu như máu. Và rồi, bọn trẻ nghe vọng từ đằng sau chúng một tiếng hú hoang dại.
-- Bác Hagrid!
Harry lẩm bẩm. Và không một giây cân nhắc xem mình đang làm gì, Harry quay phắt lại, nhưng cả Ron và Hermione đều đã giữ chặt cánh tay nó.
Mặt Ron đã trắng bệch như tờ giấy, bảo:
-- Chúng ta không thể làm gì được đâu. Nếu họ biết là tụi mình đi gặp bác ấy thì bác ấy chỉ gặp thêm rắc rối mà thôi...
Hơi thở của Hermione vừa ngắn vừa đứt đoạn. Cô bé nghẹn ngào:
-- Làm... sao... mà... họ... có thể...? Làm sao họ lại có thể làm điều đó chứ?
Ron vỗ về, răng đánh lập cập:
-- Thôi, nguôi đi mà Hermione.
Tụi nó quay trở về tòa lâu đài, bước chầm chậm bên nhau để được che kín dưới tấm áo tàng hình. Ánh hoàng hôn bây giờ tắt rất nhanh. Khi tụi nó ra tới khoảng sân trống thì bóng tối đã phủ xuống khắp chung quanh.
Ron bụm một tay trước ngực áo, rít lên:
-- Scrabbers! Nằm yên coi!
Con chuột vẫn vùng vẫy điên cuồng. Ron đột ngột dừng bước, cố hết sức nhét con chuột vô sâu trong túi áo:
-- Mày mắc chứng gì vậy hả, con chuột ngu ngốc? Mày có nằm yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/harry-potter-va-ten-tu-nhan-nguc-azkaban-quyen-3-/3452297/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.