Chương 17 - NGƯỜI HAI MẶT
Đó là thầy Quirrell.
Harry há hốc mồm:
- Thầy!
Thầy Quirrell mỉm cười. Mặt ông lúc này lại không hề co giật một chút nào hết. Ông bình tĩnh nói:
- Chính ta. Ta đã tự hỏi liệu có phải gặp mi ở đây không, Harry Potter.
- Nhưng con tưởng… thầy Snape… cơ.
- Snape hả?
Thầy Quirrell bật cười to, không phải tiếng cười yếu ớt run rẩy như mọi khi, mà là một giọng cười sắc
lạnh.
- Ừ, lão Snape có vẻ là hạng người hiểm ác, đúng không? Thành ra dùng lão để “giương Đông kích Tây” cũng được việc đó chớ. Giương lão ra thì ai nỡ nghi ngờ giáo sư Quirrell cà-cà-cà lăm khốn-khốn-khốn khổ chứ?
Harry không thể nào tin được. Điều đó không thể là sự thật, không thể nào!
- Nhưng mà thầy Snape đã từng tính giết con mà!
- Không, không, không… Chính ta mới là người toan giết mi đấy! Ở trận đấu Quidditch ấy, cô bạn Hermione của mi trong lúc hấp tấp chạy đi đốt lão Snape đã xô ngã ta, khiến ta bị đứt giao nhãn với mi, chứ không thì chỉ vài giây sau mi đã rớt khỏi cán chổi rồi. Lẽ ra ta còn có thể làm xong chuyện sớm hơn nếu lão Snape không liên tục đọc thần chú giải lời nguyền của ta, để cứu mi.
- Thầy Snape đã tìm cách cứu con?
Thầy Quirrell nói tỉnh queo:
- Đúng vậy. Mi thử nghĩ xem tại sao lão đòi làm trọng tài trận đấu sau nào? Lão muốn bảo đảm là ta không thể tái diễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/harry-potter-va-hon-da-phu-thuy-quyen-1-/3452165/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.