Chương trước
Chương sau
Chương 33 - Chiến đấu và bay

Harry không có ý tưởng gì về kế hoạch của Hermione, hoặc thậm chí không biết liệu cô bé có kế hoạch gì hay không. Nó đi sau cô bé một nửa bước chân khi tụi nó đi xuống hành lang ngoài văn phòng của Umbridge, biết rằng sẽ làm ụ (bây giờ ta có thể gọi là mụ được rồi nhỉ?) nghi ngờ nếu nó tỏ ra không biết nơi chúng sắp tới. Nó thậm chí không dám nói chuyện với cô bé, mụ Umbridge vẫn đang đi rất gần chúng đến nỗi nó có thể nghe thấy hơi thở không đều của mụ.

Hermione đi xuống cầu thang dẫn vào Tiền Sảnh. Có tiếng ầm ĩ của những giọng nói to và tiếng lách cách của dao nĩa vọng ra từ cánh cửa lớn ở Đại Sảnh đường — dường như thật khó tin đối với Harry khi mà cách đó chỉ 20 feet, người ta đang tận hưởng bữa tối, ăn mừng khi thi xong, không phải bận tâm đến bất cứ thứ gì trên thế giới này…

Hermione đi thẳng qua cánh cửa gỗ sồi phía trước, xuống những bậc cầu thang bằng đá trong bầu không khí êm dịu của buổi tối. Mặt trời đã lặn sau những rặng cây trong rừng Cấm, và khi Hermione sải bước một cách có chủ đích qua bãi cỏ — với mụ Umbridge rảo bước theo sau — những cái bóng đằng sau họ uốn lượn trên bãi cỏ giống như những chiếc áo choàng.

“Nó được giấu ở trong lều của Hagrid hả?” giọng của Umbridge hăm hở.

“Tất nhiên là không rồi,” Hermione chế nhạo. “Bác Hagrid sẽ vô tình khởi động nó mất.”

“Đúng rồi,” trông mụ Umbridge có vẻ bị kích thích hơn. “Đúng, hắn ta sẽ làm thế, đương nhiên rồi, tên khổng lồ lai phù thuỷ ngu ngốc.”

Mụ cười. Harry cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ muốn quay lại và tóm lấy cổ họng của mụ, nhưng nó đã ngăn lại được. Cái sẹo của nó nhói lên trong bầu khí êm đềm của buổi tối, nhưng cơn đau vẫn chưa bùng lên như khi Voldemort đang chuẩn bị giết ai đó.

“Vậy… nó ở đâu?” Umbridge nói, một với một chút không chắc chắn trong giọng nói khi Hermione tiếp tục đi thẳng vào rừng.

“Ở trong đó, đương nhiên rồi,” Hermione chỉ vào trong khu rừng tối đen. “Nó phải ở một nơi mà học sinh không thể tình cờ tìm ra, phải không?”

“Đương nhiên,” mụ Umbridge trả lời mặc dù nghe giọng mụ bây giờ thoáng một chút e sợ. “Đúng vậy… rất tốt, vậy… hai đứa mi hãy đi trước đi.”

“Nếu chúng tôi đi trước, liệu chúng tôi có thể cầm đũa phép của bà không?” Harry hỏi mụ.

“Không, ta không nghĩ thế, Potter,” mụ Umbridge ngọt ngào, đẩy vào lưng nó. “ta e rằng Bộ coi trọng mạng sống của ta hơn của bọn mi”

Khi họ đã tới chỗ cái bóng của hàng cây đầu tiên, Harry cố gắng bắt lấy ánh mắt của Hermione (cố gắng để Hermione nhìn vào mắt nó, để hiểu nó đang nghĩ gì-ND); đi vào rừng mà không có đũa phép đối với nó có vẻ như còn liều lĩnh một cách dại dột hơn bất cứ điều gì chúng đã làm cho đến tối nay. Tuy nhiên, cô bé chỉ đơn thuần ném cho Umbridge một cái nhìn khinh bỉ và đi thẳng vào trong rừng, cô bé sải bước khiến ụ Umbridge, với đôi chân ngắn hơn, khó có thể theo kịp.

“Nó ở rất sâu trong rừng hả” mụ hỏi khi áo choàng của mụ bị cào rách bởi một bụi gai.

“Đúng vậy,” Hermione nói, “nó được giấu rất kín.”

Sự nghi ngại của Harry dần dần tăng lên. Hermione không đi theo con đường mà chúng đã đi khi đến gặp Grawp, mà là con đường nó đã đi ba năm trước, tới tổ của con quái vật Aragog (con Acromantula – nhện khổng lồ mà Hagrid nuôi trước đây - tập 2: Harry Potter and the Chamber of Secret-ND). Hermione đã không đi cùng nó lúc đó, nó ngờ rằng cô bé không biết tí gì về sự nguy hiểm trước mặt.

“Ờ... cậu có chắc là đi đúng đường không?” nó hỏi cô bé một cách đầy ngụ ý.

“Ồ, đúng mà,” cô bé nói với giọng nghiêm khắc và làm gãy một bụi cây khi đi qua nó với những tiếng động mà Harry nghĩ rằng hoàn toàn không cần thiết. Đằng sau chúng, mụ Umbridge bị vấp vào một cái cây non đã chết. Cả hai đứa đều không thèm dừng lại giúp mụ, Hermione vẫn sải bước và nói to qua vai chứ không ngoảnh mặt lại, “Chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi!”

“Hermione, nói nhỏ nhỏ chứ,” Harry thì thầm, vội vàng bắt kịp cô bé. “Bất cứ cái gì cũng có thể nghe được ở đây...”

“Mình muốn chúng ta bị phát hiện,” cô bé nói nhỏ khi mụ Umbridge bước đi một cách ồn ào sau lưng chúng. “Rồi cậu sẽ thấy…”

Họ đi trong một lúc lâu nữa, cho tới khi ở rất sâu trong rừng với những vòm cây rậm rạp che kín ánh sáng. Harry thấy cái cảm giác mà nó đã có trước khi vào rừng, cảm giác bị theo dõi bởi những đôi mắt không bị phát hiện.

“Còn bao xa nữa?” mụ Umbridge gặng hỏi giận dữ sau lưng nó.

“Không xa nữa đâu!” Hermione nói to, lúc họ đi vào một khoảng rừng trống tối lờ mờ và ẩm ướt. “Chỉ còn một chút nữa...”.

Một mũi tên bay trong không khí và cắm vào thân cây với một tiếng phập đầy đe doạ, chỉ ngay sát trên đầu cô bé. Xung quanh đột nhiên đầy những tiếng vó ngựa, Harry có thể cảm thấy nền đất trong rừng rung lên, mụ Umbridge hét lên một tiếng nhỏ và đẩy nó về phía trước mụ như một tấm lá chắn...”.

Nó vặn người thoát khỏi mụ và quay lại. Khoảng năm mươi con nhân mã xuất hiện khắp tứ phía, với những chiếc cung đang giương lên và đã lắp tên, hướng vào Harry, Hermione và Umbridge. Họ chầm chậm quay lại giữa khoảng rừng trống, Umbridge thốt ra một tiếng rên kì cục vì khiếp sợ. Harry nhìn nghiêng sang Hermione, cô bé đang nở một nụ cười chiến thắng.

“Ngươi là ai?” một giọng nói cất lên.

Harry nhìn sang trái. Con Nhân mã màu hạt dẻ tên gọi là Magorian đang đi ra khỏi vòng vây tiến về phía chúng: cái cung của nó, giống như của những con nhân mã khác, đang giương lên. Ở bên phải Harry, mụ Umbridge vẫn đang rên rỉ, cây đũa phép của mụ đang rung lên dữ dội khi mụ chỉ nó vào con nhân mã đang tiến đến.

“Ta hỏi ngươi, ngươi là ai, hỡi con người kia,” Magorian cộc cằn nói.

“Ta là Dolores Umbridge!” mụ Umbridge trả lời, giọng the thé sợ hãi. “Thứ trưởng của Bộ pháp thuật và là Hiệu trưởng kiêm Thanh tra tối cao của trường Hogwarts!”

“Ngươi là người của Bộ Pháp thuật?” Magorian hỏi, khi các con nhân mã trong vòng tròn xung quanh đang di chuyển không ngừng.

“Đúng rồi!” Umbridge giọng còn cao hơn nữa, “vì vậy hãy cẩn thận! Theo điều luật của Sở Quản lý Sinh vật Huyền bí, những sự tấn công của các loài vật lai người như các ngươi vào con người —”.

“Ngươi gọi chúng ta là gì?” một con nhân mã màu đen trông hoang dại thét lớn, Harry nhận ra đó là Bane. Một âm thanh trộn lẫn giữa tiếng thì thầm giận dữ và tiếng dây cung kéo căng hơn xung quanh họ. (Harry, Hermione và Umbridge)

“Đừng gọi chúng như vậy!” Hermione giận dữ nói, những mụ Umbridge không có vẻ là đã nghe thấy cô bé nói. Vẫn còn run run chỉ cây đũa phép vào Magorian, mụ tiếp tục, “Điều luật 15B nói rõ ràng rằng “bất cứ sự tấn công của những sinh vật huyền bí có trí-thông-minh-gần-giống-như-con-người đều bị xem xét về mặt pháp lý...”.

“ Trí thông minh gần giống như con người?” Magorian nhắc lại, khi Bane và vài con nhân mã nữa gào lên giận dữ và gõ móng xuống đất. “Chúng ta coi đó như một điều sỉ nhục khủng khiếp, con người ạ! Trí tuệ của chúng ta, may mắn là, đã bỏ xa loài người các người.”

“Các người đang là gì trong rừng của bọn ta?” một con nhân mã màu xám với bộ mặt nghiêm khắc gầm lên. Harry và Hermione đã nhìn thấy nó trong chuyến vào rừng lần trước. “Tại sao các ngươi lại ở đây?”

“Rừng của các ngươi?” mụ Umbridge run lên không chỉ vì sợ hãi mà còn, dường như là, vì căm phẫn. “Ta phải nhắc các ngươi nhớ rằng, các ngươi được sống ở đây chỉ bởi vì Bộ Pháp thuật cho phép các ngươi có một chút ít đất đai...”

Một mũi tên bay rất gần đầu mụ, sượt qua mái tóc xám xịt. Mụ hét lên một tiếng chói tai và vung cây đũa phép lên đầu, trong khi vài con nhân mã đang gầm lên tán thành và những con khác cười khàn khàn. Âm thanh của sự hoang dại, tiếng ngựa hí vang vọng khắp khoảng rừng thưa và cảnh tượng lũ nhân mã giậm chân quả thực cực kì khủng khiếp, khiến cho họ thấy mất hết can đảm.

“Bây giờ ai là chủ khu rừng hả?” Bane gầm lên.

“Lũ lai người bẩn thỉu!” mụ Umbridge thét lên, tay vẫn nắm chặt đũa phép đang giơ quá đầu. “Lũ thú vật không bị kiểm soát!”

“Bình tĩnh đi!” Hermione nói to, nhưng đã quá muộn: Umbridge chỉ đũa phép vào Magorian và thét, “Incarcerous!”

Dây thừng hiện ra từ trong không trung như những con rắn to, quấn chúng rất chặt quanh thân mình con nhân mã và trói tay nó lại: nó gầm lên những tiếng giận dữ và chồm lên bằng hai chân sau, cố gắng tự giải thoát, trong khi những con nhân mã khác đang tấn công.

Harry nắm lấy Hermione và đẩy cô bé xuống đất, úp mặt xuống nền đất của khu rừng, nó thấy sợ hãi trong chốc lát khi tiếng vó ngựa ầm ầm xung quanh, nhưng những con nhân mã nhảy qua chúng, gầm rống với sự giận dữ.

“Khôôôôông!” nó nghe tiếng mụ Umbridge gào. “Khôôôôông… Ta là thứ trưởng cao cấp… các ngươi không thể — buông ta ra, đồ súc vật… khôôôôông!

Harry nhìn thấy một tia sáng đỏ loé lên và biết rằng mụ đang cố gắng ếm bùa Choáng lên bọn chúng; sau đó mụ gào lên rất to. Harry ngẩng đầu lên một chút và nhìn thấy Umbridge đã bị tóm đằng sau bởi Bane và bị giơ cao lên khỏi mặt đất, đang quằn quại và gào lên vì sợ hãi. Cây đũa phép rơi khỏi tay mụ xuống đất, và tim Harry đập mạnh một cái. Nếu nó có thể với được cây đũa...

Nhưng khi nó đang với tay về phía cây đũa, một cái móng của con nhân mã đã giẫm lên cây đũa và làm nó gãy đôi.

“Bây giờ!” Harry nghe thấy một giọng nói rống lên và một bàn tay to lớn hạ xuống, kéo nó đứng thẳng lên, Hermione cũng vậy. Qua những cái lưng và đầu rất nhiều màu của lũ nhân mã, Harry nhìn thấy Umbridge đang bị Bane mang đi xuyên qua những hàng cây. Không ngừng la hét, giọng mụ trở nên yếu ớt dần cho đến khi chúng không còn nghe thấy qua tiếng vó ngựa dồn dập xung quanh chúng.

“Còn mấy đứa này?” một con nhân mã đang tóm Hermione hỏi.

“Chúng còn trẻ,” một giọng nói buồn tẻ và sầu thảm vang lên đằng sau Harry. “Chúng ta không tấn công những đứa trẻ.”

“Chúng mang mụ kia tới đây, Ronan,” con nhân mã đang nắm chặt lấy Harry trả lời. “Và chúng không còn quá trẻ… thằng bé này đã gần như một người đàn ông.”

Hắn lắc Harry bằng cái cổ áo choàng của nó.

“Làm ơn,” Hermione thở hổn hển, “làm ơn, đừng tấn công chúng tôi. Chúng tôi không nghĩ giống như mụ ấy, chúng tôi không phải là công chức của Bộ Pháp thuật! Chúng tôi chỉ đến đây bởi vì chúng tôi hi vọng các ông sẽ tống cổ mụ ta hộ chúng tôi.”

Harry nhận biết được ngay lúc đó, từ cái nhìn trên khuôn mặt của con nhân mã màu xám đang tóm giữ Hermione, rằng cô bé đã phạm một sai lầm khủng khiếp khi nói điều đó. Con nhân mã màu xám quay đầu lại, hai chân sau của nó giậm một cách giận dữ, và gầm lên, “Anh thấy chưa, Ronan? Chúng đã bắt đầu có sự ngạo mạn trong bản tính của chúng! Vậy là chúng ta đã làm những công việc bẩn thỉu cho ngươi, phải không, con bé kia? Chúng ta đã hành động như những người hầu của ngươi, tống cổ kẻ thù của ngươi giống như những con chó săn chỉ biết vâng lời?”

“Không!” Hermione nói trong sự sợ hãi. “Làm ơn... Tôi không có ý như vậy! Tôi chỉ hi vọng rằng các ông có thể...có thể giúp chúng tôi...”

Nhưng dường như cô bé chỉ làm tình hình càng tồi tệ hơn.

“Chúng ta không giúp đỡ con người!” con nhân mã đang giữ Harry gầm gừ, nắm Harry chặt hơn và lồng lên một chút vào lúc đó, vì vậy trong giây lát Harry cảm thấy bị ngã xuống mặt đất. “Chúng ta là một chủng tộc khác và tự hào vì điều đó. Chúng ta không cho phép các ngươi đi khỏi đây, khoe khoang rằng bọn ta đã làm theo mệnh lệnh của các ngươi!”

“Chúng tôi không nói bất cứ điều gì như vậy!” Harry hét. “Chúng tôi biết các ông không làm những điều đó chỉ bởi vì chúng tôi muốn thế... ”

Nhưng dường như không ai nghe nó nói.

Một con nhân mã có râu hướng về phía đám nhân mã hét, “Chúng đến đây mà không được mời, chúng phải chịu hậu quả!”

Một tiếng gầm tán thành với những lời đó và một con nhân mã màu nâu xám nói to, “Chúng có thể gia nhập với người đàn bà kia!”

“Các ông nói rằng các ông không tấn công người vô tội!” Hermione hét, những giọt nước mắt thật sự đang chảy trên khuôn mặt cô bé. “Chúng tôi không làm gì động đến các ông, chúng tôi không dùng đũa phép hoặc đe doạ, chúng tôi chỉ muốn quay trở lại trường, làm ơn để chúng tôi trở lại...”

“Bọn ta không giống như kẻ phản bội Firenze, con bé kia!” con nhân mã màu xám quát, với nhiều những tiếng hí tán thành hơn từ bầy nhân mã. “Có lẽ ngươi nghĩ rằng chúng ta giống như những con ngựa đẹp biết nói? Chúng ta là những cư dân cổ xưa, những người không muốn chung sống với sự xâm lấn và xúc phạm của phù thuỷ! Chúng ta không tuân theo luật lệ của các người, không thừa nhận sự mạnh hơn của các người, chúng ta là...”.

Nhưng chúng không nghe được lũ nhân mã nói gì nữa, vào lúc đó có một tiếng gãy từ phía rìa khoảng rừng thưa lớn đến nỗi tất cả bọn chúng, Harry, Hermione và năm mươi hoặc khoảng chừng đó nhân mã đang đứng đầy trong khoảng rừng, phải nhìn quanh. Con nhân mã thả Harry rơi xuống đất lần nữa khi tay nó với lấy cái cung tên và bao đựng tên. Hermione cũng bị thả xuống như vậy, và Harry chạy nhanh về phía cô bé khi hai thân cây lớn bị bẻ gãy một cách nhanh chóng và thân hình khổng lồ của Grawp xuất hiện trong khoảng trống.

Những con nhân mã đứng gần Grawp nhất lùi ra đằng sau; khoảng rừng thưa bây giờ là một rừng cung tên đang chuẩn bị bắn, tất cả đều hướng lên cái mặt xam xám to lớn đang hiện ra mờ mờ phía trên lũ nhân mã bên dưới những tán cây dày. Cái miệng không cân xứng của Grawp đang ngáp một cách ngớ ngẩn, có thể nhìn thấy những cái răng vàng xỉn và to như viên gạch thấp thoáng trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt xám ngu ngốc nheo nheo khi nó liếc mắt nhìn xuống những sinh vật ở dưới chân. Những sợi dây thừng đứt bị kéo lê dưới mắt cá chân nó.

Grawp há miệng to hơn nữa.

“Hagger.”

Harry không biết “hagger” có nghĩa là gì, hoặc cái ngôn ngữ đó là gì, và nó cũng không quan tâm lắm; nó đang quan sát cái chân của Grawp, giờ đây đã dài gần bằng cơ thể Harry. Hermione nắm tay nó rất chặt; lũ nhân mã cũng im lặng, nhìn chằm chằm vào người khổng lồ, với cái đầu to lớn, tròn trịa đang lắc lư khi nó tiếp tục nhìn chăm chú cả bọn như thể đang tìm kiếm cái gì đó mà nó đã làm rơi mất.

“Hagger!” nó gầm lên lần nữa, vẻ khẳng định hơn.

“Hãy cút khỏi đây, đồ khổng lồ!” Magorian hét. “Mi không được chào đón ở chỗ chúng ta!”

Những lời đó dường như không gây bất kì tác dụng gì đối với Grawp. Nó dừng lại một lúc (Những cánh tay của bọn nhân mã vẫn kéo căng những chiếc cung của chúng),sau đó nó gầm lên, “HAGGER!”.

Vài con nhân mã giờ trông rất lo lắng. Tuy nhiên Hermione lại há hốc miệng. “Harry!” cô bé thì thầm. “Mình nghĩ là nó đang cố gắng nói “Hagrid”!”

Và đúng lúc đó Grawp nhìn thấy hai đứa, hai con người duy nhất giữa một lũ nhân mã. Nó cúi cái đầu xuống vài feet hoặc chừng đó, nhìn chăm chú vào chúng. Harry có thể cảm thấy Hermione đang run lên khi Grawp há to miệng lần nữa và nói, với một giọng trầm và ầm ầm, “Hermy.”

“Thật tốt,” Hermione nói, nắm tay Harry chặt đến nỗi tay nó tê tê và trông như thể cô bé sắp ngất đến nơi, “nó — nó vẫn còn nhớ!”

“HERMY!” Grawp rống lên. “HAGGER ĐÂU RỒI?”

“Tôi không biết!” Hermione kêu ré lên, sợ hãi. “Tôi xin lỗi, Grawp, tôi không biết thật mà!”

“GRAWP MUỐN HAGGER!”

Một bàn tay to lớn của người khổng lồ hạ xuống. Hermione hét lên một tiếng, lùi về phía sau mấy bước và vấp ngã. Không có lấy một cây đũa phép, Harry cố hết sức đấm, đá, cắn hay bất cứ cái gì khác khi cái bàn tay hạ xuống phía nó và đánh ngã con nhân mã màu trắng.” (Harry braced himself to punch, kick, bite or whatever else it took as the hand swooped towards him and knocked a snow- white centaur off his legs)

Đó chính là cái mà lũ nhân mã đang chờ đợi — khi những ngón tay của Grawp duỗi ra chỉ cách Harry có một bước chân thì năm mươi mũi tên bay vút trong không khí về phía người khổng lồ, cắm phập vào cái mặt to lớn của nó, làm cho nó tru lên vì đau đớn và giận dữ và đứng thẳng dậy, ôm mặt nó bằng hai bàn tay to lớn, bẻ gãy những cái đuôi mũi tên nhưng lại làm cho đầu mũi tên cắm sâu hơn.

Nó gào thét và giậm bàn chân khổng lồ, lũ nhân mã, chạy rải rác về các hướng khác nhau; những giọt máu to bằng hòn đá cuội của Grawp rơi trúng Harry khi nó đang kéo Hermione đứng dậy và cả hai chạy nhanh hết mức chúng có thể tới nấp sau những cái cây. Khi chúng quay lại nhìn, Grawp đang quờ quạng tìm bắt những con nhân mã, máu vẫn chảy ròng ròng trên mặt; lũ nhân mã bỏ chạy toán loạn, nhanh chóng biến mất sau hàng cây phía bên kia khoảng rừng thưa. Harry và Hermione nhìn Grawp rống lên giận dữ lần nữa và lao theo lũ nhân mã, làm gãy rất nhiều cây cối khi nó đi qua.

“Ôi không,” Hermione run lẩy bẩy đến nỗi đầu gối cô bé khuỵu xuống. “ôi, thật kinh khủng. Nó sẽ giết tất cả bọn chúng mất.”

“Thành thực mà nói mình chẳng thấy điều đó quan trọng lắm,” Harry chua chát nói.

Tiếng lũ nhân mã bỏ chạy và tiếng Grawp mò mẫm đuổi theo nhỏ dần, nhỏ dần. Khi Harry đang lắng nghe chúng, cái sẹo của nó lại nhói một lần nữa và một đợt sóng giận dữ lại trào dâng trong nó.

Chúng nó đã bỏ phí quá nhiều thời gian – chúng nó giờ đây còn cách xa việc giải cứu Sirius hơn là khi nó nhìn thấy cảnh tượng đó. (“cảnh tượng đó” - cảnh Sirius bị bắt, ám chỉ rằng vị trí hiện tại của Harry – không đũa phép, ở trong rừng trong khi lúc trước đó nó chỉ việc đi cứu Sirius mà thôi,). Bây giờ không chỉ Harry bị mất đũa phép mà chúng còn bị kẹt giữa rừng Cấm mà không hề có một phương tiện di chuyển nào.

“Một kế hoạch thông minh,” nó hét vào mặt Hermione, bộc lộ sự giận dữ của nó. “Thật sự thông minh. Chúng ta sẽ đi đâu bây giờ?”

“Chúng ta cần trở lại lâu đài,” Hermione yếu ớt.

“Khi chúng ta trở lại được đó, thì có thể chú Sirius đã chết rồi!” Harry đá cái cây gần đó trong giận dữ. Có tiếng rít the thé phía trên đầu, nó ngẩng lên và nhìn thấy một con Bowtruckle đang giận dữ uốn hai ngón tay dài như cành cây con về phía nó.

“Nhưng chúng ta không thể làm gì mà không có đũa phép,” Hermione tuyệt vọng, tự kéo mình đứng dậy lần nữa. “Dù sao chăng nữa, Harry, chính xác là bạn định đi tới London như thế nào?”

“Ừ, chúng tớ cũng đang tự hỏi điều đó.” một giọng nói quen thuộc vang lên đằng sau cô bé.

Harry và Hermione quay lại theo bản năng và nhìn qua những cái cây.

Ron hiện ra từ trong bóng tối, theo rất sát là Ginny, Neville và Luna. Tất cả bọn chúng trông đều thảm hại hơn một chút — có vài vết xước dài trên má Ginny; một cái bướu thâm tím sưng lên bên mắt phải của Neville; môi Ron đang chảy máu nhiều hơn trước đó — nhưng tất cả trông đều hài lòng với chính mình.

“Vậy,” Ron đẩy một cành cây thấp sang bên, tay đang cầm chiếc đũa phép của Harry, “cậu đã có cách gì chưa?”

“Làm thế nào các cậu thoát được?” Harry ngạc nhiên hỏi, lấy lại chiếc đũa từ Ron.

"Hai phát bùa Choáng, một bùa tước vũ khí, và Neville thực hiện một lời nguyền Ngăn trở tuyệt đẹp,” Ron vui vẻ nói, giờ đang trả lại cây đũa phép cho Hermione. “Nhưng Ginny là giỏi nhất, nó cho Malfoy nếm một bùa Bat Bogey (L) — thật là xuất sắc, cái mặt thằng Malfoy bị bao phủ bởi một thứ gì đó cực lớn cứ bay phần phật. Dù sao chăng nữa, chúng tớ đã nhìn thấy qua cửa sổ là các cậu đi vào rừng Cấm và chúng tớ đuổi theo. “Các cậu đã làm gì với mụ Umbridge?”

“Mụ ta đã bị đem đi rồi,” Harry nói. “Bị đàn nhân mã đem đi.”

“Và chúng tha cho bọn anh?” trônng Ginny rất ngạc nhiên.

“Không, chúng bị Grawp truy đuổi,”.

“Grawp là ai thế?” Luna thích thú.

“Em của bác Hagrid,” Ron trả lời mau lẹ. “Dù gì thì cũng không cần lo lắng tới điều đó bây giờ. Harry, cậu đã tìm thấy cái gì trong lò sưởi? Có phải là Kẻ- mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy-là-ai-đấy đã bắt chú Sirius hay là...?”

“Đúng,” cái sẹo của nó lại nhói lên một lần nữa, “và mình chắc là chú Sirius vẫn còn sống, nhưng mình không biết là làm thế nào chúng ta đến đó được để giúp chú ấy.”

Cả bọn im lặng, trông sợ hãi hơn; vấn đề chúng phải đối mặt dường như không vượt qua được.

“Ồ, chúng ta sẽ phải bay, đúng không?” Luna nói, với một giọng gần với vấn đề thực tế nhất mà lần đầu tiên Harry thấy cô bé dùng.

“Được rồi,” Harry cáu kỉnh vặn lại. “Đầu tiên là, “chúng ta” không làm gì cả nếu chúng ta bao gồm cả bọn em như thế này, và thứ hai là, chỉ có cây chổi của Ron là không bị canh giữ bởi con quỉ khổng lồ, do đó...”

“Em có một cái chổi!” Ginny nói.

“Đúng, nhưng em sẽ không đi đến đó,” Ron giận dữ.

“Xin lỗi nhưng em cũng quan tâm đến điều gì xảy ra với chú Sirius giống như anh!” Ginny nói, quai hàm cô bé đột nhiên trông giống Fred và George.

“Em còn quá —” Harry bắt đầu, nhưng Ginny phản ứng dữ dội, “Em còn hơn ba tuổi so với anh khi anh đối đầu với Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy để bảo vệ Hòn đá Phù thủy, và nhờ có em mà Malfoy đang bị kẹt lại trong văn phòng mụ Umbridge bị con ma ba bị khổng lồ tấn công...”

“Đúng vậy, nhưng...”

“Chúng ta đều ở trong DA mà,” Neville nói nhỏ. “Nó được lập ra để chống lại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, đúng không? Và đây chẳng phải là cơ hội đầu tiên để chúng ta làm một cái gì đó thật sự sao... hay tất cả điều đó chỉ là một trò chơi hoặc thứ gì đó tương tự?”

“Không... đương nhiên nó không phải như vậy” Harry sốt ruột.

“Vậy thì chúng ta nên cùng đi,” Neville nói một cách đơn giản. “Bọn tớ muốn giúp.”

“Đúng thế.” Luna cười hạnh phúc.

Ánh mắt của Harry bắt gặp Ron. Nó biết rằng Ron đang nghĩ những điều giống như nó, nếu nó phải chọn vài thành viên trong DA, ngoài nó, Ron và Hermione, để cùng đi cứu chú Sirius, nó sẽ không chọn Ginny, Neville hay Luna.

“Ồ, dù gì thì đó không phải là vấn đề,” Harry rít qua kẽ răng, “bởi vì chúng ta còn chưa biết làm thế nào để đến đó...”

“Em tưởng là chúng ta đã quyết định rồi,” Luna trông bực mình. “Chúng ta sẽ bay!”

“Coi,” Ron hầu như không thèm kiềm chế cơn giận, “em có thể bay mà không cần đến chổi nhưng còn những người còn lại thì không thể mọc cánh mỗi lúc ta...“

Có cách khác để bay mà không cần chổi,” Luna nhẹ nhàng nói.

“Anh đoán là chúng ta sẽ cưỡi trên lưng con Kacky Snorgle hoặc cái gì đó tương tự phải không?” Ron hỏi gặng.

“Con Crumple-Horned Snorkack (Snorkack sừng gãy?) không biết bay,” Luna nói với giọng nghiêm trang, “nhưng bọn kia có thể, và Hagrid đã nói là chúng rất giỏi tìm những nơi mà người cưỡi chúng đang tìm kiếm.”

Harry nhìn quanh. Đứng giữa hai gốc cây, đôi mắt trắng của chúng nhấp nháy một cách kì lạ, có hai con Thestrals, đang quan sát chúng nó thì thầm với nhau như thể là chúng có thể hiểu từng từ một.

“Đúng rồi!” nó thì thầm, đi về phía hai con thú. Chúng hất cái đầu giống loài bò sát, rũ cái bờm đen dài xuống, và Harry hăng hái vuốt ve và vỗ nhẹ lên cái cổ sáng bóng của con đứng gần; “làm sao nó có thể từng nghĩ rằng bọn chúng xấu xí?”

“Có phải đó là những con ngựa điên không?” giọng Ron không thoải mái lắm, nhìn chằm chằm vào bên trái của con Thestral mà Harry đang vuốt ve. “Những con thú mà mình không thể nhìn thấy trừ khi mình đã trông thấy ai đó chết phải không?”

“Đúng thế,” Harry nói.

“Có bao nhiêu con?”

“Chỉ có hai con mà thôi.”

“Ồ, chúng ta cần ba con,” Hermione trông vẫn còn run rẩy, nhưng cũng rất quả quyết.

“Bốn chứ, chị Hermione,” Ginny cau có.

“Em nghĩ là cần sáu con cho tất cả chúng ta, thực sự là như vậy,” Luna điềm tĩnh đếm.

“Đừng ngốc như thế, tất cả không thể cùng đi!” Harry giận dữ. “Hãy xem, ba người...” nó chỉ vào Neville, Ginny và Luna, “Ba người không dính dáng tới chuyện này, cả ba không... ”

Cả ba bùng lên phản đối dữ dội hơn. Cái sẹo của nó lại nhói lên một cái nữa, đau đớn hơn. Mỗi giây chúng dừng lại đều quí giá, nó không có thì giờ để tranh luận.

“Được rồi, tốt thôi, đó là sự lựa chọn của các bạn,” nó cộc lốc, “nhưng nếu chúng ta không tìm thấy thêm con Thestrals nào nữa thì các bạn không thể... ”

“Ồ, bọn chúng sẽ đến thêm,” Ginny tự tin nói, mặc dù cũng giống Ron, cô bé đang nheo mắt nhìn theo một hướng hoàn toàn sai, với điệu bộ như thể cô bé đang nhìn thấy lũ ngựa.

“Cái gì làm em nghĩ vậy?”

“Bởi vì, trong trường hợp anh không nhận ra, anh và chị Hermione đều dính đầy máu,” cô bé điềm tĩnh, “và chúng ta biết rằng bác Hagrid gọi mấy con Thestrals bằng thịt tươi. Điều đó cho thấy tại sao có hai con xuất hiện ở đây.”

Lúc đó Harry cảm thấy có ai đó kéo nhẹ áo choàng và nhìn thấy con Thestral gần nhất đang liếm ống tay áo nó, vẫn dính đầy máu của Grawp.

“Được rồi, vậy thì,” nó nói, một ý tưởng sáng suốt xuất hiện, “Ron và mình sẽ cưỡi hai con và đi trước, và Hermione có thể ở lại đây với ba người và bạn ấy sẽ gọi thêm Thestrals đến...”

“Mình sẽ không ở lại phía sau!” Hermione giận dữ.

“Không cần đâu,” Luna mỉm cười. “Nhìn kìa, chúng nó đã đến thêm rồi… hai anh chỉ quả thật đầy mùi…”

Harry quay lại: không ít hơn sáu hay bảy con Thestral đang đi tới qua những cái cây, đôi cánh da thu gọn trong thân mình, đôi mắt chúng nhấp nháy trong bóng tối. Nó không còn có cớ gì nữa.

“Được rồi,” nó cáu kỉnh nói, “mỗi người hãy chọn một con và đi thôi nào.”

Chương 34 - Sở cơ mật

Harry quấn chặt tay vô bờm của một con Thestral gần nhất, đặt chân lên gốc cây bên cạnh và trườn một cách vụng về trên cái lưng êm mượt của con ngựa. Con Thestral không phản đối, nhưng vặn đầu vòng quanh, những cái răng nanh trần trụi, và tiếp tục liếm cái áo choàng của Harry trong sự hứng thú.

Harry tìm ra cách đặt đầu gối vào mấu nối của đôi cánh cho chắc chắn hơn, rồi nhìn những người khác ở xung quanh. Neville đã cố gắng để nhấc thân mình lên lưng con Thestral tiếp theo và bây giờ đang thử cố gắng đu cái chân ngắn ngủn qua tấm lưng của con vật ấy. Luna đã sẵn sàng ở vị trí, cô bé đang ngồi trên một bên của yên ngựa, chỉnh lại vạt áo choàng cứ như thể là từng làm việc này hàng ngày vậy. Ron, Hermione và Ginny, tuy thế, vẫn đang đứng bất động tại chỗ, miệng há ngoác và mắt nhìn chằm chằm.

“Gì vậy?” Harry hỏi.

“Bọn mình làm thế nào để lên được?” Ron nói yếu ớt. “Khi nào thì bọn mình mới nhìn thấy những vật này?”

“Ồ, dễ ấy mà,” Luna nói, sốt sắng trượt khỏi con Thestral và tiến đến bên nó, Hermione và Ginny. “Lại đây...”

Cô bé kéo ba đứa lại gần những con Thestral còn lại đang đứng vòng quanh và từng con đều muốn giúp họ lên trên lưng chúng. Cả ba trông vô cùng lo lắng khi cô bé quấn tay tụi nó vào những cái bờm ngựa và dặn tụi nó nắm thật chắc trước khi quay trở lại với con ngựa mình.

“Thật muốn phát điên,” Ron lẩm bẩm khi rón rén di bàn tay kia của cậu lên xuống cái cổ của con ngựa. “Điên lên được... nếu mà mình có thể nhìn thấy nó...“

“Cậu sẽ ước giá như chúng vô hình, “ Harry ảm đạm nói. “Vậy, chúng ta đều sẵn sàng cả rồi chứ?”

Tất cả gật đầu và nó nhìn thấy 5 đôi chân ghì chặt phía dưới lớp áo choàng.

“Được rồi..."

Nó nhìn xuống phía sau cái đầu đen nhoáng bóng của con Thestral và nuốt nước bọt.

“Bộ Pháp Thuật, lối vào của những vị khách, London, sau đó, “ nó do dự. “Ơ...nếu các bạn biết...nơi nào để đi...”

Con Thestral của Harry đứng im trong một thoáng; sau đó, với một cú lướt nhanh suýt nữa làm nó ngã văng ra khỏi yên, con ngựa duỗi thẳng hai cái cánh ở cả hai bên thân, chậm chạp thu mình lấy đà, rồi bay vụt lên phía trước một cách nhanh lẹ và dốc thẳng đến nỗi Harry phải siết thật chặt tay và đầu gối để tránh bị trượt về phía sau và rơi khỏi cái mông xương xẩu của con ngựa. Nó nhắm mắt và ép mặt xuống cái bờm mượt như lụa của con vật, cả hai vọt qua những ngọn cây cao nhất và bay lên bầu trời hoàng hôn đỏ như máu.

Harry không nghĩ rằng nó đã từng di chuyển nhanh như thế bao giờ; con Thestral phi nhanh như chớp qua lâu đài, đôi cánh rộng của nó gần như không đập; không khí mát lạnh vỗ vào mặt Harry; mắt nheo lại vì luồng gió mạnh, nó nhìn quanh và thấy năm người bạn đang bay dọc ngay sau mình, mỗi người đều cúi thấp hết mức có thể xuống cổ lũ Thestral, cố gằng tránh ình không bị trượt ra.

Tụi nó đã ra khỏi Hogwarts, đã vượt qua Hogsmeade; Harry có thể nhìn thấy những ngọn núi và những mương đào ngay phía dưới. Khi ánh sáng ban ngày đã gần tắt, Harry nhìn thấy những chùm sáng nhỏ lúc đoàn người ngựa vượt qua thêm vài ngôi làng, sau đó là một con đường quanh co, nơi có một chiếc xe đơn độc đang vội vã tìm đường về nhà xuyên qua những ngọn đồi...

“Thế này thật kỳ quái!” Harry nghe rõ tiếng hét của Ron đâu đó phía sau, và nó bắt đầu tưởng tượng xem cái cảm giác khi bay với vận tốc này ở độ cao này bằng một phương tiện hoàn toàn vô hình thì sẽ như thế nào.

Hoàng hôn đã tắt: bầu trời chuyển màu tím sáng mờ với vô số những ngôi sao nhỏ màu bạc, và chẳng bao lâu thì chỉ còn những ánh đèn của thị trấn dân Muggle còn sáng, nhắc cho tụi nó biết tụi nó đang ở độ cao bao nhiêu so với mặt đất, hay là tụi nó đang đi nhanh khủng khiếp như thế nào. Cánh tay Harry đang ôm chặt vòng quanh cổ con ngựa, nó thậm chí còn muốn con vật đi nhanh hơn. Bao nhiêu thời gian đã trôi qua kể từ khi nó nhìn thấy chú Sirius ngã xuống nền nhà của Sở Cơ Mật? Chú Sirius còn có thể kháng cự lại Voldermort bao lâu nữa? Tất cả những gì Harry có thể biết chắc là cha đỡ đầu của nó chưa làm theo những điều Voldermort muốn, và cũng chưa chết, bởi vì nếu không nó đã phải cảm thấy được sự hân hoan hoặc cơn giận dữ thịnh nộ của Voldermort tràn ngập khắp cơ thể, làm cho vết thẹo thiêu đốt đau đớn như chính cái đêm ông Weasley bị tấn công.

Tụi nó bay xuyên qua màn đêm dầy đặc, Harry có thể cảm thấy mặt nó cứng lại và lạnh giá, chân nó tê cóng vì đã kẹp sườn con Thestral quá chặt, nhưng nó không dám dịch chuyển vị trí vì sợ rằng sẽ bị trượt... tai nó ù đặc vì luồng gió mạnh dữ dội giờ đã tràn đầy màng nhĩ, miệng nó khô khốc và gần như đóng băng bởi gió đêm lạnh buốt. Nó hoàn toàn mất cảm giác về việc tụi nó đã đi xa như thế nào; tất cả niềm tin của nó đều đặt cả ở con mãnh thú bên dưới, giờ vẫn đang lao nhanh như chớp xuyên màn đêm một cách có chủ đích, công khai vỗ cánh khi tăng tốc độ tiến về phía trước.

Nhưng nếu mà tụi nó đã quá chậm...

Chú ấy vẫn còn sống, chú ấy vẫn đang chiến đấu, mình cảm nhận được điều ấy...

Nếu Voldermort định rằng chú Sirius sẽ không thể bị khuất phục...

Mình sẽ biết...

Dạ dày Harry nẩy lên một cái, đầu của lũ Thestral bỗng nhiên chúi về phía mặt đất và nó thực sự trượt một vài inch về phía trước dọc theo cái cổ của con vật. Cuối cùng thì tụi nó cũng đã hạ xuống... Nghĩ rằng mình vừa nghe thấy một tiếng kêu thét từ phía sau lưng, nó vặn người vòng quanh một cách liều lĩnh, nhưng không thể nhìn thấy bất cứ một dấu hiệu nào chứng tỏ ai đó đang bị rơi. Có thể cả đám cũng vừa gặp một cú sốc do dịch chuyển phương hướng, như nó vậy.

Ron hạ xuống cách Harry một khoảng ngắn và ngay lập tức ngã đổ khỏi con Thestral và văng xuống vỉa hè.

“Sẽ không bao giờ như thế này nữa,” Ron nói, chân vùng vẫy. Làm như thể là đang sải bước xa khỏi con Thestral, nhưng, do không thể nhìn thấy nó, nên nó đụng phải phần thân sau của con vật và suýt nữa thì lại ngã. “Không bao giờ, không thêm một lần nào như thế này nữa... thế này là tồi tệ nhất rồi..."

Hermione và Ginny đáp xuống phía hai bên của Harry, cả hai trượt khỏi con ngựa của tụi nó có phần duyên dáng hơn Ron, mặc dù vậy cũng có cùng một cách bộc lộ niềm thư giãn khi được chạm lại vào mặt đất vững chắc; Neville nhảy xuống, run lẩy bẩy còn Luna xuống ngựa một cách êm thấm.

“Chúng ta đi đâu tiếp đây?” cô bé hỏi Harry, giọng nói lịch sự nhưng mang một niềm hứng khởi, như thể đây là một chuyến du lịch cả ngày thú vị vậy.

"Ở ngay đây,” nó nói, vỗ nhẹ để cảm ơn con Thestral của mình, rồi nó nhanh chóng dẫn đường tới một cái bốt điện thoại đã bị đập vỡ và mở cửa. “Nào!”, nó thúc giục những người còn lại, khi thấy tụi nhỏ đang có vẻ lưỡng lự.

Ron và Ginny ngoan ngoãn tiến tới. Hermione, Neville và Luna chen vào sau; Harry liếc nhanh đám Thestral, bây giờ đang chăm chú tìm kiếm thức ăn đã thối rữa trong thùng, rồi ép bản thân chui vào trong bốt điện thoại sau Luna.

“Dù cho ai đang ở gần ống nghe nhất, hãy quay số 62442!” nó nói.

Ron làm việc này, cánh tay nó cong xuống một cách kì quái để với tới nút ấn; khi nó trở lại vị trí thì một giọng phụ nữ điềm tĩnh cất lên từ trong hộp.

“Chào mừng đến với Bộ Pháp Thuật. Xin vui lòng nói rõ tên, và nơi làm việc.”

“Harry Potter, Ron Weasley, Hermione Granger,” Harry nói nhanh, ”Ginny Weasley, Neville Longbottom, Luna Lovegood... Chúng tôi ở đây để cứu một người, nếu như Bộ không thể làm việc đó trước!”

“Cám ơn,” giọng người phụ nữ vang lên điềm tĩnh. “Khách viếng thăm, vui lòng nhận lấy huy hiệu và gắn chúng ở phía trước áo choàng của mình.”

Một tá huy hiệu trượt ra khỏi đường trượt bằng kim loại và được truyền tới tay Harry qua đầu Ginny; nó liếc nhìn cái trên cùng, Harry Potter, phái đoàn cứu hộ.

“Khách tới Bộ Pháp Thuật, các bạn được yêu cầu phải chịu một cuộc khám xét và phải giới thiệu về cây đũa thần để đăng kí ở bàn bảo vệ, đặt ở sâu trong cùng Cổng ra vào.”

“Tốt!” Harry nói to, khi vết thẹo của nó lại bắt đầu đau dữ dội. “Bây giờ chúng tôi di chuyển được chưa?”

Sàn của bốt điện thoại rùng mình và phần vỉa hè vươn lên vượt qua cả tấm kính cửa sổ; những con Thestral đang tìm bới thức ăn bắt đầu trượt ra khỏi tầm mắt; bóng đen bao trùm phía trên đầu tụi nó và cùng với tiếng nghiến rít kèn kẹt, cả bọn xuống chìm tới độ sâu của Bộ Pháp Thuật.

Một tia sáng vàng nhạt từ khe nứt chạm tới chân tụi nhỏ và mở rộng ra, vươn tới bao trùm thân thể bọn nó. Harry cong đầu gối và cầm chặt đũa thần như để sẵn sàng đối phó với một tình trạng éo le khi nó chăm chú nhìn qua lớp kính để xem liệu có ai đang chờ đợi tụi nó Cổng ra vào, nhưng ở đó có vẻ hoàn toàn không có ai. Ánh sáng mờ mịt hơn so với lúc ban ngày, không có một đốm lửa nào dưới kệ lò sưởi được gắn vào tường, nhưng cùng lúc khi cái thang máy êm ái trượt vào một trạm nghỉ thì nó nhìn thấy những biểu tượng bằng vàng vẫn đang uốn lượn ngoằn ngoèo trên trần nhà màu xanh thẫm.

“Bộ Pháp Thuật chúc bạn một buổi tối tốt lành,” giọng người phụ nữ nói.

Cánh cửa của buồng điện thoại đột nhiên bật tung làm Harry ngã văng ra, theo sát phía sau là Neville và Luna. Âm thanh duy nhất trong Cổng ra vào là tiếng nước tuôn chảy đều đặn từ cái vòi phun bằng vàng, nơi mà nước phun thành tia từ những cái đũa thần của cả phù thuỷ thiện và ác, từ đầu nhọn của những chiếc cung tên thuộc đám người ngựa, từ chóp mũ của đám yêu tinh và những cái tai của lũ gia tinh thì tiếp tục phun nước vào bể nước bao quanh.

“Tiếp đi,” Harry nói nhỏ và cả sáu người bọn họ chạy vụt xuống sảnh chính, Harry dẫn đầu, vượt qua vòi phun nước và tiến tới cái bàn vị trí nơi vị phù thuỷ gác cửa, người đã cân đũa thần của nó, từng ngồi, và bây giờ đang bị bỏ trống.

Harry cảm thấy rằng việc có một người bảo vệ ở chỗ này là bắt buộc, và chắc chắn sự vắng mặt của họ là một điềm báo, và cảm giác của nó về điềm báo trước càng tăng lên khi tụi nó vượt qua cánh cổng vàng đến chỗ thang máy. Nó ấn nút “xuống” gần nhất và một cái thang máy gần như ngay lập tức đập vào mắt nó, tấm lưới sắt trượt ra với một thứ tiếng kêu loảng xoảng ồn ào và vang vọng khi tụi nó lao mạnh vào trong. Harry nhấn vô nút số 9; tấm lưới sắt đóng lại cái rầm và thang máy bắt đầu hạ thấp, nhanh chóng và kêu chói tai. Harry đã không nhận ra cái thang máy ồn ào cỡ nào khi nó đến đây với ông Weasley; và nó chắc chắn rằng tiếng ầm có thể báo động tới từng người bảo vệ trong cái toà nhà này, song khi thang máy ngừng lại, giọng phụ nữ điềm tĩnh lại vang vọng “Sở Cơ Mật”, và tấm lưới sắt trượt mở. Cả bọn bước vào một hành lang. Không có cái gì đang chuyển động ở đó, ngoài những ngọn đuốc gần nhất, sáng lập loè khi luồng gió từ thang máy tạt tới.

Harry quay thẳng về phía cánh cửa đen láng. Sau hàng tháng trời mơ về nó, cuối cùng Harry cũng đã ở đây.

“Đi thôi,” nó nói thầm, và dẫn đường tiến xuống hành lang, Luna ở ngay đằng sau, nhìn chăm chú xung quanh, miệng hé mở.

“Được rồi, nghe này,” Harry dừng lại trong phạm vi 6 feet gần cánh cửa và nói. “Có thể...có thể một vài người nên ở lại để... như là để canh gác ấy, và-“

“Và bọn mình làm thế nào để báo cho cậu biết nếu có một cái gì đó đang tới?” Ginny nhướng lông mày. “Cậu có thể ở cách xa tới cả dặm.”

“Bọn mình sẽ đi cùng cậu, Harry,” Neville nói.

“Vậy thì tiếp tục đi thôi,” Ron nói dứt khoát.

Harry vẫn không muốn để tất cả mọi người theo mình, nhưng có vẻ như nó chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Nó quay lại đối diện với cái cửa và tiến về phía trước...giống như trong những giấc mơ, cửa bật mở và nó bước qua ngưỡng cửa, những người khác bám theo ngay sát gót chân.

Họ đang đứng trong một căn phòng rộng, và tròn. Mọi thứ ở đây đều màu đen kể cả trần và sàn nhà; những cái cửa màu đen không có tay nắm giống hệt nhau, không rõ ràng được gắn vào từng khoảng cách xung quanh bức tường đen, ở giữa là những cây nến với ngọn lửa màu xanh biển; ánh sáng mờ mờ lung linh của chúng được phản chiếu trên nền lát đá cẩm thạch trông như là có một dòng nước bí mật đang ở ngay dưới chân.

“Ai đó hãy đóng cửa lại,” Harry thì thầm.

Và nó thấy hối hận ngay khi Neville thực hiện yêu cầu. Không có ánh đuốc từ hành lang, nơi này trở nên tối tới mức trong một lúc, thứ duy nhất tụi nó nhìn thấy là chùm ánh sáng màu xanh run rẩy trên tường và hình ảnh phản chiếu đầy ma quái của cả bọn trên sàn.

Trong những giấc mơ, Harry luôn luôn đi bộ một cách có chủ đích dọc căn phòng này và tiến ngay lập tức đến cánh cửa đối diện lối vào và bước tới. Nhưng ở đây có tới khoảng một tá cánh cửa. Ngay khi nó đang chăm chú nhìn thẳng tới những cánh cửa đối diện mình, cố gắng quyết định xem đâu mới là cái đúng, thì có một tiếng ầm ầm khủng khiếp vang lên và những cây nến bắt đầu di chuyển về một phía. Bức tường tròn đang quay.

Hermione níu chặt cánh tay Harry như thể cô bé sợ rằng cả sàn nhà cũng có thể chuyển động, nhưng nó đã không hề. Trong một vài giây, ngọn lửa màu xanh ở quanh họ sáng mập mờ giống với những hàng đèn neon khi bức tường tăng tốc độ quay; sau đó, cũng bất thình lình như lúc bắt đầu, tiếng ầm ầm dừng lại và mọi thứ lại đứng yên như cũ.

Mắt của Harry bị thiêu đốt bởi những đường sọc màu xanh; nhưng đó là tất cả những gì nó có thể nhìn thấy.

“Việc đó để làm gì vậy?” Ron thì thầm đầy hoảng sợ.

“Em nghĩ đó là để chúng ta không thể biết được chúng ta đã đi vào qua cánh cửa nào,” Ginny nói bằng một giọng im lặng.

Harry ngay lập tức nhận ra cô bé nói đúng: việc xác định được cửa ra lúc này cũng như xác định vị trí của một con kiến trên sàn nhà đen huyền; và cánh cửa tụi nó cần phải bước qua có thể là bất cứ cái nào trong mười hai cái đang bao quanh.

“Vậy chúng ta sẽ ra bằng cách nào?” Neville nói bằng giọng lo lắng.

“Đó không phải là vấn đề bây giờ,” Harry mạnh mẽ nói, chớp mắt cố xoá những đường thẳng màu xanh khỏi tầm nhìn, và giữ cây đũa thần chặt hơn bao giờ hết, “chúng ta sẽ không cần phải ra ngoài cho tới khi tìm được chú Sirius –“

“Mặc dù vậy, đừng có đi gọi chú ấy đấy!” Hermione khẩn nài; nhưng Harry cũng chẳng cần đến lời khuyên của cô bé, bản năng của nó ép nó phải giữ cho càng yên lặng càng tốt.

“Bây giờ thì chúng ta đi đâu, Harry?” Ron hỏi.

“Mình không..." Harry bắt đầu. Nó nuốt nước bọt. “Trong những giấc mơ mình đi qua cánh cửa tới cuối hành lang và vào một cái phòng tối – chính là cái này đây- và sau đó mình đi qua một cái cửa khác và vào một căn phòng, một căn phòng rất... rực rỡ. Chúng ta nên thử một vài cánh cửa xem sao,” nó nói vội, “Mình sẽ nhận ra con đường đúng khi mình nhìn thấy nó. Đi nào”

Nó tiến thẳng tới cánh cửa bây giờ đang ở đối diện mình, những người còn lại theo sát phía sau, đặt tay trái lên cái bề mặt mát lạnh đang phát sáng của cánh cửa, giơ đũa thần sẵn sàng tấn công ngay khi cửa bật mở, nó đẩy mạnh.

Cánh cửa bật mở dễ dàng.

Với sự tối tăm của căn phòng đầu tiên, những chiếc đèn treo thấp bằng dây xích vàng từ trên trần ở đây tạo nên ấn tượng rằng căn phòng dài hình tam giác này sáng hơn nhiều, mặc dù không hề có thứ ánh sáng lung linh, lộng lẫy và tráng lệ như Harry đã thấy trong mơ. Nơi này hoàn toàn trống rỗng trừ một vài bộ bàn ghế và, một cái bể kính khổng lồ đựng một thứ chất lỏng màu xanh bí hiểm được đặt ở ngay chính giữa phòng, cái bể đủ lớn cho tất cả bọn nó bơi ở trong, một số vật thể màu trắng long lanh như hạt ngọc trai đang trôi dạt vật vờ trong đó.

“Những thứ đó là cái gì vậy?” Ron thì thầm.

“Không biết,” Harry nói.

“Chúng có phải là cá không vậy?” Ginny thở hổn hển.

“Aquavirius Maggots (Giòi nước)!” Luna nói rất hứng thú. “Bố em bảo rằng Bộ đang gây giống –“

“Không,” Hermione nói. Giọng cô bé có vẻ rất lạ. Cô tiến tới gần hơn để nhìn vào phía trong bể. “Chúng là những bộ não đấy.”

“Những bộ não?”

“Đúng vậy... mình tự hỏi là họ sẽ làm gì với chúng?”

Harry nhập bọn với cô và tiến tới gần bể nước. Khi nó đứng gần như thế này, nó không thể nhầm được. Sáng le lói một cách kì quái, những vật thể lạ trôi ra trôi vào tầm mắt trong thứ chất lỏng màu xanh, nhìn giống như đống cải bông bầy nhầy.

“Ra khỏi đây thôi,” Harry nói. “Cái này không đúng, chúng ta cần phải thử cái khác.”

“Ở đây còn có những cái cửa khác này,” Ron chỉ xung quanh tường. Tim của Harry như ngừng đập; căn phòng này lớn dữ vậy?

“Trong những giấc mơ mình đi qua một căn phòng tối và tiến vào một căn phòng thứ hai,” nó nói. “Mình nghĩ chúng ta nên quay lại và thử lại từ đó.”

Họ vội vàng quay trở lại căn phòng tối hình tròn; hình ảnh ma quái của những bộ não bây giờ đang bơi ngay trước mắt Harry thay vì ánh lửa xanh của những ngọn nến.

“Đợi đã!” Hermione thình lình nói khi Luna ở phía sau đang chuẩn bị đóng cửa căn phòng chứa những bộ não. “Flagrate!”

Cô vẫy đũa thần trong không khí và một chữ “X” bốc cháy hiện lên trên cánh cửa. Ngay khi cánh cửa đóng lại thì một tiếng ầm lớn vang lên, và bức tường lại một lần nữa quay tròn nhanh đến chóng mặt, nhưng bây giờ có một vệt mờ màu đỏ vàng rất lớn xen giữa vệt xanh và, khi mọi thứ trở về yên tĩnh, dấu chéo vẫn bốc cháy, chỉ rõ cánh cửa mà tụi nó đã đi qua.

“Ý hay đó,” Harry nói. ”Rồi, bây giờ chúng ta sẽ thử cánh này...”

Nó lại sải bước thẳng đến cánh cửa đối diện và đẩy mở cửa, đũa thần vẫn giơ cao và những người khác ngay sát gót.

Căn phòng này rộng hơn cái trước, mờ mịt hơn và hình tam giác chứ không phải hình tròn, hõm ở chính giữa, tạo thành một cái hầm bằng đá sâu khoảng 20 feet. Tụi nó đang đứng trên tầng cao nhất của một dãy tựa như một hàng ghế đá chạy quanh căn phòng và có bậc chạy dốc xuống như một giảng đường, hoặc căn phòng xử án mà Harry đã từng bị xét xử bởi Hội đồng Wizengamot. Tuy thế, thay vì một cái ghế có xích, lại là một cái bục bằng đá đắp nổi ở ngay giữa hầm, trên đặt một cái cổng tò vò bằng đá trông thật cổ quái, nứt vỡ và bở bục đến nỗi Harry rất lấy làm ngạc nhiên với việc nó vẫn còn đứng được. Không có bức tường bao quanh nào bao quanh làm chỗ dựa, cái cổng được treo bởi một cái rèm cửa, hoặc một cái màn, màu đen và rách tả tơi mà, mặc kệ sự tĩnh lặng tuyệt đối của bầu không khí lạnh lẽo bao bọc, vẫn đang rung rinh rất nhẹ như vừa bị ai đó chạm vào.

“Ai đó?” Harry nhảy xuống hàng ghế phía dưới. Không có tiếng trả lời, nhưng tấm màn vẫn tiếp tục rung rinh và đu đưa.

“Cẩn thận!” Hermione thầm thì.

Harry bò xuống từng hàng ghế một cho tới khi nó chạm tới phiến đá tận cùng của cái hầm trũng. Tiếng bước chân của nó dội vang khi nó chầm chậm bước tới cái bục đá. Cánh cổng nhọn nhìn cao hơn nhiều từ chỗ nó đang đứng so với lúc nãy khi nhìn từ phía trên cao xuống. Tấm màn vẫn nhẹ nhàng đu đưa, như vừa có ai đó băng ngang qua vậy.

“Chú Sirius?” Harry lại gọi, nhưng nhỏ tiếng hơn vì bây giờ nó đã ở gần nơi đó.

Nó có một cảm xúc lạ lùng nhất là có ai đó đang đứng ngay sau tấm màn, ở phía bên kia cánh cổng. Nắm đũa thần thật chắc, nó len quanh cái bục, nhưng không có ai ở đó cả; tất cả những gì nó có thể nhìn thấy là mặt bên kia của tấm màn rách tả tơi.

“Đi thôi,” Hermione gọi từ lưng chừng những bậc phía trên. “Cái này không đúng đâu Harry, thôi nào, đi thôi.”

Giọng cô nghe sợ hãi, sợ hơn cả lúc ở trong phòng chứa những bộ não đang bơi, tuy vậy Harry nghĩ rằng cánh cổng có một cái gì đó như là một vẻ đẹp, mặc dù nó đã cũ. Tấm màn gợn sóng lăn tăn như thúc giục nó; làm cho nó cảm thấy có một thôi thúc rất mạnh mẽ rằng mình cần phải trèo lên bục và đi qua cổng.

“Harry, đi thôi, OK?” Hermione càng nói mạnh mẽ hơn.

“OK,” nó nói, nhưng vẫn không di chuyển. Nó vừa nghe thấy một cái gì đó. Có tiếng thầm thì yếu ớt, hay là tiếng lẩm bẩm phát ra từ phía bên kia của tấm màn.

“Bạn đang nói gì?” nó nói, rất to, tới mức từng lời vang vọng khắp xung quanh hàng ghế đá.

“Không ai đang nói gì cả, Harry!” Hermione nói, bây giờ cô đang tiến tới gần nó.

“Ai đó đang thầm thì phía sau đó,” nó tiến ra khỏi tầm với của cô và tiếp tục cau mày nhìn tấm màn. “Có phải là cậu không, Ron?”

“Tớ ở đây,” Ron xuất hiện bên cánh cổng.

“Có ai khác nghe được chúng không?” Harry gặng hỏi, vì tiếng thì thầm và lẩm bẩm đang to dần, mặc dù không hề có chủ ý, nó thấy mình đã đặt chân lên bục.

“Em cũng có thể nghe được,” Luna hổn hển, nhập bọn với họ ở bên cánh cổng và chăm chú nhìn vào tấm màn đang đu đưa. “Có người ở trong đó!”

“Nói “ở trong” là em có ý gì vậy?” Hermione nhảy xuống bậc cuối cùng, gặng hỏi, và nghe có vẻ giận dữ hơn nhiều so với lúc trước, “không có ai ở trong này cả, nó chỉ là một cánh cổng, không có phòng nào cho bất cứ ai có thể ở trong cả. Harry, dừng lại đi, ra khỏi chỗ đó...“

Cô nắm lấy tay Harry và kéo, nhưng nó kháng cự.

“Harry, chúng ta ở đây là vì chú Sirius!” cô nói, giọng căng thẳng.

“Sirius,” Harry nhắc lại, vẫn chăm chú nhìn như bị thôi miên vào tấm màn vẫn đang tiếp tục lay động. “Yeah...”

Một cái gì đó cuối cùng cũng trượt về đúng vị trí trong não nó; Sirius, bị bắt giữ, bị trói lại và giày vò, vậy mà nó lại đang nhìn chăm chăm vào cánh cổng này...

Nó lùi một vài bước khỏi bục và rời mắt khỏi tấm màn.

“Đi thôi,” nó nói.

“Đó là điều mình vẫn đang cố làm...rồi, vậy thì đi nào!”, Hermione nói, và cô dẫn đường đi về vòng quanh cái bục. ở phía bên kia, Ginny và Neville, rõ ràng là do bị mê hoặc, đang chăm chú nhìn vào tấm màn. Không nói lời nào, Hermione túm lấy cánh tay Ginny,

Ron nắm tay Neville, và tụi nó kiên quyết bắt chúng trở lại hàng ghế thấp nhất và trèo lên cánh cửa ra vào.

“Cậu nghĩ rằng cánh cổng đó là gì vậy?” Harry hỏi Hermione khi họ trở lại căn phòng tối hình tròn.

“Mình không biết, nhưng bất luận nó là cái gì, thì nó cũng nguy hiểm,” cô bé nói một cách kiên quyết, lại khắc thêm một dấu chéo bốc cháy trên cửa.

Một lần nữa, bức tường lại quay và rồi lại yên tĩnh. Harry chọn bừa một cánh cửa khác, lại gần và đẩy. Nó không chuyển động.

“Có chuyện gì vậy?” Hermione nói.

“Nó...bị khoá rồi...” Harry nói, xông tới dùng cả thân mình để phá cửa, nhưng cái cửa thậm chí không nhúc nhích.

“Vậy thì, đây chính là nó rồi phải không?” Ron nói đầy hứng thú, nhập hội với Harry cùng cố gắng đẩy mở cửa. “Nhất định là nó!”

“Lùi xa ra!” Hermione thình lình xen vào. Cô chỉ đũa thần về phía mà đúng ra sẽ đặt ổ khoá trên một cánh cửa bình thường và đọc thần chú, “Alohomora!”

Chẳng có chuyện gì xảy ra hết.

“Con dao của chú Sirius!” Harry nói. Nó kéo con dao ra từ trong áo choàng và trượt vào kẽ nứt giữa cánh cửa và bức tường. Những người còn lại đều đứng xem đầy hào hứng khi nó kéo cán dao từ phía trên cao xuống dưới, rồi rút dao ra và đẩy nhanh vai vào cửa. Cửa vẫn đóng cứng như thường. Tuy nhiên cũng có một điều khác, khi Harry nhìn xuống con dao, nó nhận thấy lưỡi dao đã tan chảy.

“Rồi, vậy chúng ta hãy rời khỏi căn phòng này,” Hermione quả quyết.

“Nhưng nhỡ đâu đây đúng là nó thì sao?” Ron vừa nói vừa nhìn cánh cửa bằng một cảm xúc e sợ lẫn lộn với nóng nảy.

“Không thể nào, Harry có thể đi qua mọi cánh cửa trong giấc mơ của cậu ấy,” Hermione nói, cô tiếp tục đánh dấu cánh cửa này bằng một con dấu khác trong khi Harry bỏ cái cán dao từ con dao của chú Sirius, bây giờ đã hoàn toàn vô dụng, vào túi.

“Các anh chị có biết ở trong đó có thể là thứ gì không?” Luna nói hào hứng, ngay khi bức tường lại bắt đầu quay.

“Một cái gì đóquái đản, hoàn toàn không nghi ngờ gì hết,” Hermione vừa nói vừa thở còn Neville nở một nụ cười nhẹ đầy lo lắng.

Bức tường dừng quay và Harry, với cái cảm giác tuyệt vọng ngày càng gia tăng, đẩy mở cánh cửa kế tiếp.

“Đây chính là nó.”

Nó biết điều đó ngay lập tức nhờ ánh đèn đẹp đẽ, nhảy nhót và lấp lánh như kim cương. Khi mắt Harry đã bắt đầu quen với ánh sáng chói lọi, nó nhìn thấy những chiếc đồng hồ đang chiếu ra những tia sáng yếu ớt từ mọi phía, lớn nhỏ,đứng trên những khoảng không gian giữa các tủ sách hoặc đứng trên những cái bàn sắp hàng dọc khắp chiều dài căn phòng, vì vậy một thứ tiếng tick tick bận rộn và dồn dập tràn ngập khắp căn phòng như hàng nghìn tiếng bước quân hành nhỏ xíu. Nguồn gốc phát ra thứ ánh sáng kim cương nhảy nhót ấy là từ một cái bình chuông hình tháp bằng pha lê đứng ở phía xa góc cuối phòng.

“Đường này!”

Tim Harry nhảy nhót điên cuồng bởi vì bây giờ nó biết là họ đang đi đúng đường; nó dẫn đường xuống khoảng nhỏ hẹp giữa những hàng bàn ghế, dẫn đầu, giống như trong những giấc mơ, để tiến tới đầu nguồn ánh sáng, cái bình chuông pha lê cao tương đương với nó được đặt đứng trên một chiếc bàn, bên trong là một luồng xoáy cuồn cuộn và lấp lánh.

“Nhìn kìa!” Ginny nói khi tụi nó tiến gần hơn, cô bé chỉ vào ngay chính vị trí tâm của cái bình chuông.

Trôi dạt theo luồng khí phía trong là một quả trứng nhỏ, lấp lánh như đá quý. Khi dâng lên trong bình, nó nứt vỡ và một con chim ruồi thoát ra, con chim được đưa lên chính đỉnh của bình, nhưng bị rớt xuống nên lông nó dơ bẩn và lại ẩm ướt, và đúng vào lúc rơi xuống đáy bình con chim một lần nữa lại bị bao quanh bởi lớp vỏ trứng.

“Đi tiếp đi!” Harry nói bất thình lình, bởi vì Ginny đã có dấu hiệu muốn dừng lại và xem sự phát triển trở lại thành chim của cái trứng.

“Anh đã lãng phí đủ thời gian bởi cái cổng cũ rích đó rồi!” cô bé phản bác, nhưng cũng theo nó đi qua cái bình chuông để tới cánh cửa duy nhất phía sau họ.

“Nó đây rồi,” Harry lại nói, và tim nó bây giờ đập mạnh tới mức nó có cảm giác rằng điều đó đang cản trở lời nói của mình, “đi xuyên qua đây...“

Nó liếc nhìn đám bạn; họ đều lôi đũa thần ra và đột nhiên mang vẻ mặt rất nghiêm trọng và lo lắng. Nó nhìn lại về phía cánh cửa và đẩy. Cửa bật mở.

Tụi nó đã ở đó, tụi nó đã tìm thấy nơi ấy: cao như một cái nhà thờ và đầy những kệ sách như những cái tháp được lấp đầy những quả cầu thuỷ tinh nhỏ và bụi bặm. Hình ảnh của tụi nó chập chờn mờ mờ trong ánh sáng bắt nguồn từ nhiều ngọn nến đặt ở khoảng cách dọc các kệ sách. Giống như ở căn phòng tối hình tròn vừa nãy, ngọn lửa ở đây có màu xanh nước biển. Căn phòng vô cùng lạnh lẽo.

Harry tiến tới trước và nhìn chăm chú xuống một trong những lối đi mờ ảo giữa 2 hàng kệ sách. Nó không nghe thấy bất cứ tiếng động gì cũng như không nhìn thấy dù là một dấu hiệu nhỏ nhất của sự chuyển động.

“Cậu nói đó là hàng số 97,” Hermione thì thầm.

“Ừ,” Harry thở hổn hển, nhìn lên phía đầu hàng gần nhất. Phía dưới nhánh nến đang toả tia lửa xanh chập chờn nhô ra một số 53 bằng bạc.

“Chúng ta cần phải đi ngay, mình nghĩ vậy,” Hermione nói nhỏ, liếc nhìn về phía hàng kế tiếp. “Đó là số 54.”

“Sẵn sàng đũa phép nha,” Harry nói khẽ.

Tụi nó rón rén tiến về phía trước, vừa liếc nhìn phía sau khi đi trên lối đi dài và hẹp của kệ sách, ở phía xa con đường gần như hoàn toàn tối. Những tấm ghi nhãn nhỏ, vàng vọt được dán phía dưới mỗi quả cầu thuỷ tinh trên kệ. Một vài cái có đựng một thứ chất lỏng kỳ cục rực sáng; những cái khác thì phía trong mờ và tối như những bóng đèn hàn.

Họ đi qua hàng số... 85... Harry cố lắng tai nghe để phát hiện một âm thanh dù nhỏ nhất của sự chuyển động, nhưng mà bây giờ chú Sirius có thể đang bị bịt miệng, hoặc là đang hôn mê bất tỉnh... hoặc là, một giọng nói vô thức vang lên trong đầu nó, chú ấy có thể đã chết...

“Nếu thế thì mình đã cảm nhận được rồi”, nó tự bảo bản thân, trái tim nó đang chống lại cổ họng, “Mình đã phải biết rồi...”

“97!” Hermione thầm thì.

Họ đứng thành nhóm quanh góc cuối hàng sách, nhìn chăm chăm xuống lối đi bên cạnh. Không có ai ở đó cả.

“Chú ấy ở ngay phía cuối thôi,” Harry nói, miệng nó khô rang. “Các cậu không thể nhìn thấy chính xác từ đây được.”

Và nó dẫn cả đám đi giữa nhứng hàng cầu thuỷ tinh cao như tháp, một vài cái nhẹ nhàng rực sáng khi họ đi qua...

“Chú ấy phải ở quanh đây,” Harry nói thầm, tự nhủ rằng mỗi bước đi tới sẽ đem hình hài rách tả tơi của chú Sirius trên sàn nhà tăm tối vào trong tầm mắt. "Ở bất cứ đâu quanh đây...rất gần...”

“Harry?” Hermione đề nghị, nhưng nó không muốn đáp trả. Miệng nó đang rất khô.

“Ở đâu đó...trong khoảng...này” nó nói.

Tụi nó đã tới cuối hàng, chỗ này ánh nến thậm chí còn mờ mịt hơn. Không có một ai ở đây cả. Tất cả chỉ là sự im lặng mơ hồ vang vọng.

“Chú ấy có thể...” Harry thì thầm bằng một giọng khàn khàn, vừa nhìn kỹ lối đi bên cạnh. “Hoặc cũng có thể...” Nó vội vã nhìn xuống lối đi phía xa bên cạnh cái đó.

“Harry?” Hermione lại nói.

“Cái gì?” Nó gầm gừ.

“Mình...mình không nghĩ là chú Sirius có ở đây.”

Không ai nói câu nào cả. Harry cũng không muốn nhìn ai trong số họ. Nó cảm thấy phát ốm. Nó không hiểu tại sao mà chú Sirius lại không ở đây. Chú ấy phải ở đây chứ. Đây là nơi mà nó, Harry, đã nhìn thấy chú.

Nó chạy lên khoảng không phía cuối hàng, nhìn xuống bọn họ. Vượt qua những gian kệ sách trống rỗng sáng lập loè nối tiếp nhau. Nó lại chạy theo một con đường khác, vượt trở lại đám bạn đang nhìn mình chằm chằm. Không có bất cứ dấu hiệu nào chứng tỏ chú Sirius ở quanh đây, cũng như không có dấu vết nào của một cuộc vật lộn.

“Harry?” Ron gọi.

“Cái gì?”

Nó không muốn nghe những điều Ron phải nói; không muốn nghe Ron nói rằng nó là một thằng ngu và gợi ý về việc tụi nó phải quay trở về Hogwarts, mặt nó trở nên nóng bừng và nó có cảm giác muốn lẩn trốn ở đây, trong bóng tối này một thời gian dài trước khi phải đối mặt với ánh sáng của Cổng ra vào phía trên và cái nhìn kết tội của những người còn lại...

“Cậu đã bao giờ nhìn thấy cái này chưa?” Ron nói,

“Cái gì?” Harry hỏi, nhưng lần này một cách đầy hứng thú – chắc hẳn đó phải là một dấu hiệu của sự có mặt của chú Sirius ở nơi này, một manh mối nào đó. Nó sải bước tới chỗ đám bạn trên một con đường nhỏ dọc xuống hàng số 97, nhưng chẳng tìm thấy bất cứ cái gì ngoài Ron đang chăm chú nhìn một quả cầu thuỷ tinh bụi bặm trên kệ.

“Cái gì đây?” Harry rầu rĩ nhắc lại.

“Nó... nó có tên cậu ở trên,” Ron nói.

Harry tiến tới gần hơn một chút. Ron đang chỉ vào một trong những quả cầu thuỷ tinh bé nhỏ phát sáng nhờ một thứ ánh sáng mờ ảo phía trong, mặc dù nó vô cùng bụi bặm và có vẻ như đã không được chạm tới trong vòng nhiều năm.

“Tên mình?” Harry đứng ngây ra.

Nó bước tới phía trước. Không cao như Ron, nó phải nghển cổ mới đọc được cái nhãn màu vàng được gắn chắc vào kệ sách ngay phía dưới quả cầu thuỷ tinh dơ hầy. Nét viết khẳng khiu chắc đã được hoàn thành trong một ngày nào đó vào khoảng 16 năm về trước, và ở phía dưới:

S.P.T to A.P.W.B.D

Chúa tể Hắc ám và (?) Harry Potter

Harry nhìn chằm chằm vào vật đó.

“Đó là cái gì vậy?” Ron hỏi, có vẻ mất can đảm. “Tại sao có tên cậu trên đó vậy?”

Nó liếc nhìn những cái nhãn khác trên cũng một kệ.

“Mình không ở đây,” nó nói, giọng lúng túng. “Không ai trong chúng ta ở đây.”

“HARRY, mình không nghĩ là cậu nên chạm vào cái đó,” Hermione nói thình lình, ngay khi nó vươn tay ra.

“Tại sao không?” nó nói. “Đó là một điều gì đó về mình, đúng không?”

“Đừng, Harry,” Neville nói ngay lập tức. Harry nhìn cậu. Khuôn mặt tròn trĩnh của Neville bây giờ đang bóng nhẫy mồ hôi. Trông cứ như là cậu không thể trì hoãn việc này thêm nữa.

“Có tên mình ở trên đó,” Harry nói.

Một chút cảm giác bất cần liều lĩnh, nó khép ngón tay xung quanh mặt cầu bụi bặm. Nó chờ đợi một cảm giác lạnh lẽo từ quả cầu, nhưng không. Thậm chí ngược lại, có vẻ như quả cầu đã nằm dưới ánh sáng cả giờ đồng hồ, hay là thứ ánh sáng ở bên trong đã sưởi ấm cho nó. Trông chờ, thậm chí hy vọng, là một điều bi kịch nào đó sẽ xảy ra, một điều gì đó thú vị sẽ làm cho cuộc hành trình dài và đầy nguy hiểm này của họ cuối cùng cũng trở nên đáng giá, Harry nâng quả cầu thuỷ tinh khỏi kệ và nhìn chằm chằm.

Không có bất cứ một sự kiện nào xảy ra. Những người còn lại tiến gần hơn phía xung quanh Harry, mắt cả lũ dán vào quả cầu khi nó quét đi lớp bụi bẩn đang bít kín mặt cầu.

Và sau đó, từ ngay phía sau lưng tụi nó một giọng lè nhè cất lên.

“Rất tốt, Potter. Bây giờ thì quay lại đi, chạm rãi và ngoan ngoãn thôi, và đưa cái đó cho ta.”



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.