Chương 27 - Nhân mã và kẻ tố giác 
 "Mình cá rằng giờ bạn ước bạn chưa hề bỏ môn Tiên Tri, phải không, Hermione?" Parvati cười điệu hỏi. 
 Đó là vào giờ ăn sáng, hai ngày sau vụ sa thải Giáo sư Trelawney, Parvati đang uốn cong đôi lông mi bằng cây đũa phép và kiểm tra kết quả ở mặt sau cái thìa. Chúng sẽ có bài học đầu tiên với thầy Firenze vào sáng nay. 
 "Không hẳn" Hermione lãnh đạm trả lời, cô bé đang đọc tờ Nhật báo Tiên tri. "Mình thực sự chưa bao giờ thích ngựa lắm." 
 Cô bé giở sang trang khác và đọc lướt qua các mục. 
 "Thầy ấy không phải một con ngựa, thầy ấy là một nhân mã!" Lavender nói, giọng khá sốc. 
 "Một nhân mã tuyệt đẹp..." Parvati thở dài. 
 "Cách khác, thấy vẫn có bốn chân," Hermione nói nhạt nhẽo. "Dù thế nào đi nữa, mình nghĩ hai bạn đều buồn bã vì cô Trelawney đã đi, phải không?" 
 "Ừh có chứ!" Lavender quả quyết. "Tụi mình đã tới văn phòng để gặp cô; tụi mình mang tới cho cô vài bông hoa thuỷ tiên - không phải mấy bông kêu như còi ô tô của cô Sprout, mà những bông thật đẹp cơ." 
 "Cô ấy thế nào?" Harry hỏi. 
 "Không khoẻ lắm, thật tội nghiệp." Lavender nói một cách thông cảm. "Cô ấy khóc và nói rằng cô ấy thà muốn rời khỏi lâu đài hơn là ở lại nơi có Umbridge, và mình không trách cô, vì Umbridge đã đối xử quá kinh khủng với cô ấy, phải không?" 
"Mình có cảm giác rằng Umbridge chỉ mới bắt đầu trở nên khủng khiếp." Hermione ủ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/harry-potter-va-hoi-phuong-hoang-quyen-5-/3452238/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.