Chỉ là một cái ôm ngắn ngủi, Snape không quên còn có người bệnh. Anh lấy ra ba bình thuốc xóa bỏ ảnh hưởng của độc dược phụ trợ đưa cho Harry, ý bảo y uống. Harry cười lấy thuốc làm trà uống cạn, sau đó hỏi: “Có thuốc nâng cao tinh thần không?”
“Ta tin tưởng em không cần ta lải nhải như một bà già, nhắc nhở em rằng thuốc nâng cao tinh thần uống nhiều không có lợi. Được rồi, nếu em thực sự cần, tự đi lấy đi.” Snape bĩu môi nói.
“Đương nhiên, Sev.” Harry búng tay, tủ độc dược phía sau y bật mở, từ trong bay ra thuốc nâng cao tinh thần. Y cầm bình, bước vài bước rồi búng tay, trống rỗng biến ra một cái xích đu thư thích, ngồi xuống vừa lắc bình vừa uống, y cần thời gian để tiêu hóa trận chiến đấu vừa nãy. Hơn nữa y biết Severus cũng cần thời gian, để giao lưu với học đệ.
“Ách, học trưởng Severus… Đã lâu không gặp.” Regulus là một Slytherin chân chính, anh đương nhiên nhận ra đây là Hogwarts.
“Regulus, là đã lâu, lần cuối cùng tôi thấy cậu là 12 năm trước.” Snape nhàn nhạt nói.
“12 năm, đã qua lâu như vậy?” Regulus mỉm cười nói, “Nếu tôi không nhìn lầm, đây là Hogwarts.”
“Đúng vậy. Tôi hiện tại là giáo sư độc dược.” Snape vừa nói vừa nhẹ nhàng ném một tá thần chú chữa bệnh giám sát.
“Cậu ấy là…” Nhìn các loại ánh sáng nổi lên trên người mình.
“Bạn lữ của tôi.” Snape không gạt học đệ, lại nói anh muốn người này biết y là của mình.
“Chúc mừng học trưởng.” Regulus sửng sốt hồi lâu mới tiếp lời một câu.
“Xem ra, cậu được chiếu cố không sai, em ấy không chỉ cho cậu dùng thuốc sống lại, thuốc tỉnh lại pháp thuật, thuốc thanh minh linh hồn, thuốc ổn định linh hồn, còn cho cậu dùng chút gì khác nữa. Cậu hiện tại có gì không khỏe sao?” Snape thừa nhận Harry là một người thanh niên cực kỳ cẩn thận mà hùng mạnh, nhưng anh dĩ nhiên không biết y lúc nào chế tác nhiều độc dược kiểu mới như vậy.”Không có, đều rất tốt. Chỉ là khá mệt mỏi.” Regulus nói.
“Cảm thấy mệt mỏi là bình thường,” Harry cười đứng dậy, “Vì để anh ấy cấp tốc khôi phục đủ để thích ứng độn thổ, em rót cho anh ấy một lọ thuốc giản cơ, cũng cho anh ấy uống một lọ thuốc sức sống pha loãng.” Y búng tay, xích đu tùy theo biến mất, “Hiện tại…” Lấy ra đồng hồ quả quýt, nhìn thoáng, “Dược hiệu của thuốc sức sống đã qua, cảm thấy mệt mỏi là bình thường. Sev, anh có thể cho anh ấy một liều sinh tử thủy. Bất quá, trước đó, em nghĩ anh cần một bữa sáng? Ngài Black? Có chuyện gì, ăn xong ngủ một giấc, rồi chúng ta bàn lại? Dù sao, tôi không hy vọng, tôi tốn thời gian cố sức cứu về là một Black không khỏe mạnh.”
Regulus và Sirius lớn lên không quá giống nhau, nhưng chỉ cần nhìn, tuyệt đối sẽ làm người nghĩ bọn họ là anh em, đều là tóc đen mắt đen, đường nét gương mặt xấp xỉ, nhưng Regulus nhiều là tinh xảo, mà Sirius là thô ráp.
“Thưa ngài, ngài đã cứu tôi, nhà Black vĩnh viễn đồng hành với lợi ích của ngài.” Regulus nhìn ra được, thanh niên 30 tuổi cần là câu này.
“Đừng vội, ngài Black, Slytherin không dễ dàng hứa hẹn. Sev, em đi tắm, thuận tiện xử lý áo choàng, ngài Black cũng cần một vạc độc dược để chưng.” Nói, y lại búng tay gọi tới nô bộc tiểu yêu của hầm, “Đi, để nhà bếp làm một phần thức ăn lỏng.”
“Dạ, tiểu chủ nhân.” Nô bộc tiểu yêu quấn khăn trà Hogwarts lập tức hành lễ biến mất.
Sau đó, Harry rút tấm da dê, viết bài thuốc. Giao cho người yêu, nói: “Nồi độc dược này giữ ở 40 độ, để anh ấy thanh tỉnh chưng 1 giờ. Em tắm xong sẽ qua.”
Harry vào phòng rửa mặt của Severus, để lại anh đang đọc bài thuốc và Regulus không thể tin được.
“Học trưởng…” Regulus muốn hỏi gì, lại không biết từ đâu mở miệng.
“Cậu do em ấy cứu, tôi bất quá là hỗ trợ. Muốn biết gì, tự hỏi em ấy.” Snape bĩu môi nói, “Hy vọng lát nữa cậu sẽ không lãng phí thức ăn.”
Nói xong, Snape vào phòng thí nghiệm, chuẩn bị những thứ bài thuốc cần. Harry tắm xong từ tủ quần áo của Snape lấy một bộ đồ màu đen mặc vào, tới phòng thí nghiệm. Thấy Regulus đã ngâm mình trong vạc, y lại gần.
“Đã ổn chứ? Ngài Black?” Harry tới cạnh vạc hỏi.
“I’m fine.” Regulus đáp.
Harry bước về phía bàn làm việc bên cạnh, bắt đầu thu nhặt máu âm thi trên áo khoác.
Harry không nói gì, về cạnh vạc, bắt đầu kiểm tra ôn độ nước thuốc.
“Cảm ơn cậu đã cứu tôi.” Ngâm mình trong vạc phóng đại Regulus trước mở miệng.
“Đừng khách khí, tôi tin tưởng anh biết tôi tới là vì cái gì.” Harry cười nói, “Trường Sinh Linh Giá của Voldemort…”
“Cậu là thành viên của Hội Phượng Hoàng?” Regulus mở to hai mắt.
“Không, tôi không phải.” Harry mỉm cười nhìn Regulus, “Trên thực tế, anh biết đây, không phải chỉ có người của Hội Phượng Hoàng mới dám đối kháng với Voldemort, tỷ như anh, đánh tráo Trường Sinh Linh Giá của hắn, không phải sao?””Cậu…” Regulus đột nhiên nhìn không thấu thanh niên trước mắt, nhưng rất nhanh dưới nụ cười của Harry bất đắc dĩ nhắm mắt lại, “Ai——” Anh thở dài một hơi, đỏ viền mắt, “Nói cho cậu cũng không sao, là cha, ông ấy phát hiện bí mật của Chúa Tể Hắc Ám, trên thực tế, ngài Abraxas • Malfoy là người đầu tiên phát hiện. Ngài Malfoy là đồng học của Chúa Tể Hắc Ám, nhưng không đơn giản là vậy, theo cha tôi nói, hai người ở trường là tình nhân, thế nhưng, sau khi Chúa Tể Hắc Ám phân liệt Trường Sinh Linh Giá thứ nhất đã lập tức chia tay với ông ấy, vài năm sau, Tử Thần Thực Tử thành lập, ngài Malfoy vẫn hy vọng có thể gương vỡ lại lành với Chúa Tể Hắc Ám, thế nhưng Chúa Tể Hắc Ám lúc đó đã không vẹn toàn, đâu thể nhớ kỹ ông ấy?”
Những lời này khiến Harry và Severus choáng váng! Không nghĩ tới lại là vậy…
“Abraxas • Malfoy không phải chết dưới cái gọi là tập kích, cũng không phải vì bảo hộ Chúa Tể Hắc Ám. Mà là chết dưới thần chú Avada Kedavra của cha tôi, là lệnh của Chúa Tể Hắc Ám. Khi đó học trưởng Lucius chỉ có 16 tuổi, nhưng cậu biết đấy, Chúa Tể Hắc Ám… gia tộc Black phải nghe theo.” Regulus thống khổ nói, “Trước khi chết, ngài Abraxas • Malfoy nhắc nhở cha tôi, cha tôi theo lời gợi ý của ông ấy biết được Trường Sinh Linh Giá. Phân liệt linh hồn là trọng tội, cha biết rõ… Kế nhà tôi cũng gặp nạn… Khi đó, học trưởng Severus đã tốt nghiệp… Đáng tiếc, Chúa Tể Hắc Ám thủy chung coi thường Black, tôi trở về lo việc tang ma, phát hiện ký ức cha để lại, tôi biết sự tồn tại của Trường Sinh Linh Giá…” Regulus ảo não, “Nhưng tôi có cách nào? Tôi không phải Sirius, từ nhỏ không đủ ưu tú. Tôi đi tìm anh ấy, anh ấy mắng tôi nhu nhược vô năng… Chuyện sau đó cả hai đều đã biết.”
Ôi, Sirius… Đây là em trai của cha…
“Tôi nghĩ, tôi có thể để Kreacher hủy diệt một Trường Sinh Linh Giá đã xem như không làm thất vọng Black.” Regulus nói, “Vậy, tình huống hiện tại thế nào?”
“Regulus, tôi nghĩ anh không ngại tôi gọi anh như vậy chứ, anh có thể gọi Harry.” Harry nghe xong câu chuyện, tràn ngập đồng tình với thanh niên.
“A, đương nhiên, cậu đã cứu tôi, Harry.” Regulus ngượng ngùng cười nói, “Tôi và Severus học trưởng quan hệ không sai, cậu là bạn lữ của anh ấy, tự nhiên có thể gọi vậy.”
“Sau khi anh vào đó, Thế Giới Phù Thủy có một lời tiên đoán, một đứa bé trai dưới sự bảo vệ của cha mẹ sẽ trở thành Cứu Thế Chủ, cái giá phải trả là mất đi song thân …” Giọng của Harry rất bình thản, “Giờ, Voldemort đã phân liệt sáu cái Trường Sinh Linh Giá, chủ hồn suy yếu, phỏng chừng đang ở rừng Albania.”
“Chúa Tể Hắc Ám chưa chết?” Giọng Regulus thoáng run rẩy.
“Này sao, hắn không phải muốn bay khỏi tử vong sao? Sẽ có người đối phó hắn, tin tưởng tôi, hắn sẽ phải trả giá.” Y cười nhàn nhạt.
Không biết vì sao, Regulus cảm thấy nụ cười của y rất khiến người an tâm, khiến người cảm thấy lời y nói nhất định sẽ thành sự thật. Regulus nghĩ, học trưởng Severus có y làm bạn, nhất định rất hạnh phúc.
“Sirius vẫn khỏe chứ? Ý tôi là anh ấy…” Regulus quan tâm hỏi.
Harry kể đại khái cho anh nghe chuyện Sirius bị giam 11 năm, khiến Regulus thở dài…”Được rồi, xác thực còn rất nhiều chuyện phải nói cho anh, thế nhưng, không phải hiện tại.” Y cười nói, “Thời gian đã tới, nếu anh không ngại, tôi lấy quần áo của Severus cho anh. Dù sao thân thể, mùi vị và bộ dáng của anh đều không tốt lắm.”
“Không sao.”
Vì vậy y tắt lửa, tới tủ quần áo cầm một bộ cho Regulus, sau đó ở khi anh bò ra vạc, bị Severus lôi ra phòng thí nghiệm.
“Chi vậy? Sev? Regulus giờ đang suy yếu, anh đừng như vậy, vạn nhất… ngô…” Harry mất hứng tính tiến lên hỗ trợ, lại bị người yêu hôn.
Thân thể 30 tuổi, vốn huyết khí phương cương, không cần trêu chọc bao nhiêu đã đầy dục vọng, huống chi đối mặt là yêu nhất trong lòng? Hai người là linh hồn bạn lữ. Càng so người bình thường có một phần cảm nhận, một nụ hôn dĩ nhiên khiến hạ thân cả hai có phản ứng. Harry rất ngượng, bọn họ giờ là dán vào nhau, y có thể cảm giác được bộ vị của mình đặt trên bụng đối phương, cũng cảm giác được đối phương y hệt như vậy. Hơn nữa linh hồn giao hòa, quả thật rất tốt.
“Không cho em nhìn bất kỳ kẻ nào, ngoại trừ ta.” Giọng nặng nề của Snape vang lên bên tai, hơi thở phun ở vành tai, khiến Harry suýt nữa mềm nhũn.
“Lão… khốn kiếp!” Harry mắng khẽ một câu, nếu không nhìn sắc mặt và ngữ khí, có lẽ sẽ rất có khí thế, “Hiện đã 7 giờ, hôm nay em có việc.”
“Thế nhưng, Harry, ta nhịn không được.” Snape ủy khuất nói.
Harry do dự, y cũng rất muốn thấy người yêu vì mình điên cuồng, thế nên, nhìn thoáng sắc trời, chôn mặt vào cổ Snape: “Buổi tối, mặc anh xử trí, được chứ? Sirius thẩm phán vào buổi trưa. Chúng ta thừa dịp này tới St. Mungo. Thuốc tăng tuổi của em có thể chống đỡ đến trước bữa sáng ngày mai.”
“Vậy giờ thì sao?” Severus ý xấu hỏi.
“Em ở trong chờ anh.” Phòng thí nghiệm phát ra động tĩnh, Harry lập tức chạy về phòng ngủ.
Severus tâm tình rất tốt nhìn y biến mất sau cánh cửa, kéo lại áo choàng rộng thùng thình, biến sô pha thành giường. Khi vị khách rốt cục đi ra, ánh mắt trống rỗng đưa cho Regulus một lọ sinh tử thủy, nhìn anh uống xong rồi ngủ, mới lệnh xà nữ thủ vệ không cho bất kỳ kẻ nào vào, lại đóng lò sưởi. Lúc này mới về phòng ngủ, chuẩn bị nếm thử cấm quả trước tiệc…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]