Chương trước
Chương sau
Khi Harry thấy Snape mặt không biểu tình dẫn tân sinh vào đại sảnh, không khỏi kinh ngạc. Loại chuyện… dẫn dắt tân sinh này, cho dù giáo sư McGonnagal có việc, cũng có giáo sư Sprout thay thế mà? Lẽ nào Dumbledore cho rằng Severus sẽ không dọa khóc bọn nhỏ sao? Được rồi, xem ra không nghiêm trọng như vậy, chí ít bọn họ không khóc, lại không ít phát run.

Harry thấy được Ginny còn có Colin, y phát hiện tâm tình mình khi thấy Ginny dĩ nhiên là không có bất kỳ gợn sóng gì, phải biết, từ khi Ginny tự sát không thành, Ron và người nhà Weasley đã không để y gặp cô, rồi thì, nghe nói cô thành đôi với Michael • Kona của Ravenclaw, sau khi kết hôn còn có một đứa con trai. Y chưa từng cảm thấy mình thua thiệt Ginny cái gì, y và Ginny bên nhau càng nhiều là một sự hướng tới với gia đình, nhưng khi y quyết tâm dùng Hôn Ước Phép cứu Snape, y biết mình và Ginny vĩnh viễn không có khả năng. Y cho rằng ở năm thứ sáu y đã chia tay với Ginny, vậy nên khi thấy được cảm tình của Snape và mẹ, cảm giác dành cho Snape chuyển biến 180°, y nghĩ mình hẳn vì Snape làm chút gì đó. Nửa năm chiếu cố, y ý thức được rằng khi mình ở năm thứ năm mất đi Sirius, theo cuộc sống một lần lại một lần mất ngủ ra ngoài dạ du y đã yêu Snape luôn khó dễ mình. Nửa năm thời gian, Harry thấy được các mặt của Snape, y phát hiện mình đã không thể yêu ai nữa. Khi thấy ra cảm tình khắc sâu Snape dành cho mẹ, cảm nhận được Snape lơ đãng đáp lại… Y vốn là một đứa bé khát yêu, thấy được, cảm nhận được, lại có thể nào buông tay? Tiềm thức, y nghĩ, Snape có thể cho mình tình yêu hoàn mỹ nhất, dù cho y biết Snape không phải một tình nhân tốt. Vì thế, gien nhà Potter phát huy hiệu quả, coi trọng, bám riết rượt theo…

Nghĩ tới đây, Harry không khỏi lộ ra một nụ cười, tuyệt đẹp mà đau thương, để thương tiếc cho kiếp trước.

Khi y thất thần, nón phân viện đã hát xong giáo ca khó nghe, thậm chí nghi thức phân viện cũng đã sắp kết thúc, khi học sinh cuối cùng bị phân tới Ravenclaw, tiệc tối khai giảng bắt đầu. Harry vẫn lơ đãng chạm vào bộ đồ ăn, rồi ở khi thủ tịch năm thứ bảy khai tiệc chính thức bắt đầu.Baron dẫn các u linh lững thững đến muộn, so với ba bàn dài khác phát ra thét chói tai, bàn dài Slytherin lại cực kỳ an tĩnh. Baron tới phía sau Harry, chào các Slytherin, rồi hàn huyên vài câu với y, thỉnh thoảng giục y ăn nhiều một ít.

Đối với điểm này, học sinh Slytherin từ năm thứ hai trở đi đã sớm quen nhờ vào cuộc sống học tập năm trước, mà tân sinh càng nhiều là hiếu kỳ. Draco ngồi cạnh Harry thấy y vừa ăn một tí đã dự định buông bộ đồ ăn, lập tức gắp thêm mấy miếng thịt gà —— cậu không thể để bạn lữ của cha đỡ đầu, người bạn kiêm người nhà tương lai của Malfoy gầy yếu như vậy.

Mà Baron nhìn cảnh này thoáng nở nụ cười, trêu một câu: “Năm đó Philip cũng thường hay chiếu cố Atula và Stephen, thầy Slytherin luôn nói có thể tặng Philip một cái huy hiệu bảo mẫu.”

“Đương nhiên, bất cứ lúc nào, thái độ bảo vệ ấu tể của Malfoy quyết định bởi huyết thống của bọn họ. Calvino, cháu nhỏ hơn Draco, cho dù chỉ có vài ngày, đây cũng là sự thật không thể tranh.” Harry cười nói.

“Harry!” Draco căm tức, “Lễ nghi quý tộc của cậu đâu?”

“A, bé con nhà Malfoy, cho dù là thầy Gryffindor, cũng không yêu cầu khi ăn phải giữ an tĩnh tuyệt đối, chỉ cần trong miệng không có thức ăn, nói vài chuyện thú vị, cũng không có gì là xấu. Thầy Slytherin luôn nói…” Baron lại bắt đầu kích động.

“Được rồi, Calvino…” Harry tính nói gì, một con tuyết kiêu màu trắng bay vào đại sảnh, Harry thấy nó lập tức cảnh giác, đây là Hedwig, cú mèo của y, lễ vật Giáng Sinh năm ngoái Harry tặng mình, chỉ là Hedwig vẫn ở trang viên Potter, rất ít ra ngoài truyền tin.

Nó bỏ lại một phong thư và một cái bao cho Harry, sau đó kêu một tiếng, bay đi.

Harry trước mở thư, chữ viết trên đó như rắn, dài ngắn khác nhau, vặn vẹo, thỉnh thoảng còn có thể nhúc nhích vài cái, nhưng Harry hết lần này tới lần khác lại đọc hiểu, đây là ngôn ngữ dùng tiếng rắn viết, chỉ có xà lão khang đọc hiểu. Y đọc nội dung, chưa kịp suy nghĩ, đã thấy một con cú mèo khác bay vào đại sảnh. Cũng bỏ lại một phong thư. Harry nhíu mày, nhìn ấn văn ngọn lửa trên đó, mở ra, phía trên là một loạt vết chân Griffin kích cỡ khác nhau, y rất nhanh đọc hiểu tin tức. Sau đó, cười khổ nhét hai phong thư và bao vào áo choàng, rồi tiếp tục ăn.

“Sao vậy?” Draco hỏi.

“Những người giám hộ của tôi tặng chút độc dược.” Harry nói.

“A, Harry, cậu thật đáng thương…” Blaise ngồi cạnh Draco đồng tình nói một câu.

Trên ghế giáo sư, Albus • Dumbledore thấy hai con cú mèo liên tiếp tặng đồ cho Harry, không khỏi để ý, cụ hỏi Snape: “Severus, anh đã gặp người giám hộ của Harry, đúng không?”

“Đúng vậy.” Snape sớm đoán được Dumbledore nhất định sẽ hỏi.

“A, Harry hiện tại vẫn uống độc dược?” Dumbledore hỏi.

“Đúng vậy, pháp thuật của y vẫn không ổn định, bất quá, trong số những người giám hộ của y có một vị là bậc thầy độc dược rất có kinh nghiệm, thế nên, đã khống chế được tình huống hiện tại của cậu Potter.” Snape nói.”A?” Dumbledore nóng nảy, cụ cảm giác rất nhiều thứ đã thoát khỏi nắm giữ của cụ, điều này không tốt, đối với đại cục rất không tốt…

“Đúng rồi,” Snape cắt đứt lời Dumbledore tính nói, “Các bức tranh của trang viên Potter nhờ tôi nói với ngài, bọn họ nghĩ nếu không có tất yếu ngài tốt nhất đừng mời Harry tới phòng làm việc của ngài nữa, bọn họ có vẻ cho rằng, James • Potter là vì tiếp xúc quá gần với ngài, mới sinh ra rất nhiều suy nghĩ ‘điên cuồng’. Bọn họ không muốn hy vọng duy nhất của nhà Potter lại trở nên ‘điên cuồng’ nữa…”

Dumbledore nhớ tới cảnh cáo năm trước trang viên Potter gửi cho mình, độ nắm giữ của mình với đũa phép trưởng lão dĩ nhiên giảm xuống. Đây là vì sao? Lẽ nào quý tộc cổ xưa thật có nhiều con bài chưa lật như vậy?

Dumbledore lại nhớ tới thiếu niên tóc vàng đã từng cười rất tự phụ, nói: “Al, bí mật của quý tộc rất nhiều, nhưng nói đi nói lại, ai cũng có vài bí mật, không phải sao?”

Mà thôi, mà thôi, học kỳ trước cậu Longbottom không phải cũng ngăn cản được Tom đó sao? Tuy rằng pháp thuật ấy đối với phù thủy không tốt lắm, nhưng là vì Thế Giới Phù Thủy… Vậy, cứ thế đi…

Tiệc khai giảng trôi qua, Dumbledore giới thiệu giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám mới cho các tiểu phù thủy —— Gilderoy • Lockhart. Các nữ sinh đều dâng lên sự nhiệt tình cho giáo sư anh tuấn cấp thần tượng này. Dù sao nhìn bàn dài giáo sư mà xem: cấp ông bà chiếm đa số, tương đối tuổi trẻ là viện trưởng Slytherin, giáo sư Snape, nhưng tính tình và mái tóc thường xuyên đầy mỡ kia thật khiến người không dám khen tặng.

Ăn xong bữa cơm, Harry dẫn Slytherin năm thứ hai về hầm, năm nhất thì do thủ tịch năm thứ bảy dẫn đội, đã rời đi đầu tiên. Năm thứ bảy theo thủ tịch thứ hai, rời đi kế tiếp. Trên đường vài Ravenclaw và Hufflepuff chào hỏi các Slytherin.

Khi y vào phòng nghỉ Slytherin, năm nhất tân sinh đã có mặt, thủ tịch năm thứ bảy là một cậu bé dáng người cao to, họ Soras, là hạ nhâm gia chủ của gia tộc trung lập, cũng là tầm thủ đội Quidditch. Nhìn thấy Harry, cậu gật đầu với y, sau đó Harry để các học sinh năm thứ hai về ký túc xá.

Học sinh vào Slytherin năm nay rất ít, còn ít hơn năm ngoái, chỉ có 13 người.

Harry sửa sang lại hành lý, thay quần áo bó màu đen, y cần tìm Herpo tâm sự. Vì quyển nhật ký nhất định sẽ tới Hogwarts, mà y cần xác định điểm này, đồng thời biết kẻ đó là ai. Thế nên, Herpo nhất định phải chờ ở phòng sủng vật, mà không phải như giờ lắc lư tại Rừng Cấm.

Y vốn tưởng viện trưởng phát biểu cho năm nhất đã sớm kết thúc, thế nhưng, khi y từ thông đạo vào phòng nghỉ công cộng, học sinh năm nhất dĩ nhiên còn chờ giáo sư Snape. Soras thấy Harry xuống, lập tức gọi một tiếng: “Potter học đệ, em là…”

“Em thừa dịp còn sớm, tính đi tìm vài thứ. Soras học trưởng, viện trưởng Snape chưa tới sao?” Harry hỏi, y phát hiện năm nhất năm nay chỉ có 4 cô bé.

“Giờ này à? Potter học đệ, bằng không em giúp anh tới phòng làm của việc viện trưởng xem xem? Dù sao em là học đồ của giáo sư.” Gia tộc Soras mặc dù không phải thế gia độc dược, nhưng trong tộc nhiều năm cung cấp nuôi dưỡng một vị bậc thầy độc dược, tự nhiên biết học đồ là gì, thế nên thái độ đối với Harry rất tôn trọng.”Dạ.” Harry đẩy cửa ra ngoài.

Rành đường tới phòng làm việc của Snape, xà nữ ở cửa nói cho Harry, Snape nửa giờ trước bị Dumbledore gọi vào trạm xá. Harry nhíu mày, khoác áo tàng hình đi về phía đó. Vừa đến trạm xá, Snape trùng hợp từ trong đi ra, Harry mẫn cảm nhận ra cảm xúc của anh không tốt, biết đại khái Dumbledore lại bắt anh làm gì.

Thu liễm khí tức, lén lút theo sau, băng qua mấy hàng lang. Thẳng đến khi anh đột nhiên dừng lại, dùng giọng điệu tơ lụa nói: “Ra đi, Harry, ta biết em ở đấy.”

Harry dưới áo choàng nghịch ngợm le lưỡi, cũng không kéo áo tàng hình xuống, chỉ là vươn tay cách lớp áo nắm lấy bàn tay anh, hỏi: “Anh có vẻ không tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì đúng không?”

“Ron • Weasley và Neville • Longbottom, lái chiếc xe cải trang của nhà Weasley tới trường, thế nhưng, hiển nhiên cậu Longbottom không có sự may mắn của em… Nó và thằng Weasley đều ngã gãy 10 khớp xương. Sau đó, thật xúi quẩy, pháp thuật trị liệu còn vô dụng hơn con sên của Gilderoy • Lockhart, đã xóa sạch khớp xương của hai cu cậu đáng thương này, vậy nên, Dumbledore gọi ta tới…” Anh kéo tay cậu bé, trên mặt lộ vẻ khinh thường, nói đến đây dừng lại, giọng nói đột nhiên dịu xuống, “Sao em lại tới đây? Có việc gì sao?”

“Em nghĩ, anh hẳn đã quên, có một bọn nhỏ vừa vào hầm đang chờ anh?” Harry nói, “Em vốn định tới Rừng Cấm, thăm Herpo, thế nhưng lại bị bắt đi làm công…”

“Được rồi, em tới phòng làm việc của ta nấu thuốc mọc xương đi, ta đi phát biểu, có lẽ chúng ta có thể đi chung với nhau?” Snape nói, anh rất muốn ở một mình với Harry.

“Thuốc mọc xương…” Harry tựa hồ nhớ tới gì nhẹ nhàng mà nỉ non một câu.

“Sao vậy? Bậc thầy độc dược tuổi trẻ nhất lịch sử dĩ nhiên không biết nấu thuốc mọc xương?” Snape trêu chọc.

“Sev, anh biết, bất kể là quá khứ hay hiện tại ‘Bậc thầy độc dược tuổi trẻ nhất lịch sử’ đều là anh. 18 tuổi, mà em là 28 tuổi mới sở hữu xưng hào bậc thầy độc dược.” Harry cười nói.

“Harry, trên thực tế, ta không để ý xưng hô này, ta biết em…” Ngón tay đầy kén của Snape cách lớp áo tàng hình cọ nhẹ lòng bàn tay cậu bé, anh vẫn biết Harry thông minh cỡ nào, chỉ là quá khứ anh vẫn ôm phiến diện rất nhiều với cậu bé này.

“À, không, Sev, anh nên biết em không muốn có quá nhiều hào quang.” Harry nói, “Nói cho anh một bí mật, em phát hiện, trong bài thuốc của thuốc mọc xương có một tài liệu rất đặc thù, lá cây sung, bình thường, chỉ cần bỏ vào, thế nhưng, nếu cắt thành mảnh vụn làm thuốc, hiệu quả của thuốc mọc xương trên cơ bản có thể tăng gấp ba, thời gian hiệu lực cũng có thể gấp đôi. Song song, loại thuốc thay đổi này đối với Animagus có tí tác dụng đặc thù.” Harry dưới tấm áo tàng hình lộ ra một nụ cười tà ác.

“Tác dụng gì?” Snape biết Harry năm đó không ít dùng giấy thông hành của Azkaban, trên cơ bản lũ cặn bã Tử Thần Thực Tử mỗi khi y nghiên cứu độc dược đều gặp xui xẻo, Snape biết, trên thế giới này, ngoại trừ Godric • Gryffindor, nếu muốn so sự hiểu biết phản ứng của thực thể thí nghiệm đối với độc dược, bé con trước mắt nói mình thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất. Thậm chí có chút loại thuốc kiểu mới, e rằng Godric • Gryffindor cũng không sánh được với Harry.”Nếu ở trạng thái Animagus thoa ngoài, sẽ cưỡng chế giải trừ, cũng khiến pháp thuật mất hiệu lực trong vòng 1 tuần nếu ở trạng thái Animagus uống phải, vậy càng thú vị —— xương cốt cố định —— nghĩa là không biến về được.” Harry cười, năm đó y vì nghiên cứu thuốc, ép chết không ít tù phạm Azkaban, điều này khiến không ít người của Hội Phượng Hoàng nhìn y không vừa mắt. Nhưng phạm nhân Harry sử dụng trên cơ bản là kẻ tù tội tội ác tày trời, cùng với nhốt ở Azkaban lãng phí lương thực, không bằng cống hiến một phần sức lực cho nghiên cứu của y.

“Ý em là dùng nó tắm cho con chuột kia?” Snape hỏi, đích xác, vừa nãy ở trạm xá anh có thấy con chuột kia, có lẽ, đây là một cơ hội tốt. Tuy rằng chó ngu đi ra sẽ cãi nhau với mình, thế nhưng, vì Harry, Snape không phải không thể thỏa hiệp. Hơn nữa, anh sẽ không bại bởi chó ngu.

“Đúng vậy, bốn người Sala muốn em nhanh chóng mang Trường Sinh Linh Giá về. Em không muốn khiêu khích tôn nghiêm nhà Black.” Harry nói, “Em biết, anh lo lắng gì, Sev, em sẽ không rời khỏi anh.” Giọng Harry quyết đoán, như ngọc va chạm.

“Harry…” Snape cầm tay Harry, “Hừ, em muốn đi cũng đã muộn.” Làm một Slytherin, đối với con mồi mình nhận định chỉ có càng quấn càng chặt, chưa từng có đạo lý buông ra.

“Ừ.” Harry chỉ là khẽ đáp.

Hai người không nói gì thêm nữa, lẳng lặng nắm tay đối phương, dạo bước giữa sân trường yên tĩnh. Thẳng đến khi vào phòng làm việc ở hầm, Harry cởi áo choàng tàng hình của mình để sang bên, bắt đầu thành thạo tìm tài liệu bắt vạc. Mà Snape nhìn mấy cái, đã rời đi. Anh tuy muốn nhìn độc dược của Harry, nhưng anh không quên còn một bầy tiểu cự quái vừa vào hầm, đang chờ anh phát biểu.

Được rồi, được rồi, bọn nhỏ mới vào hầm kia, đặc biệt là có mấy cái đang đánh chủ ý tiểu xà mắt lục nhà mình, tốt nhất an tĩnh cho anh, đừng nghĩ anh là kẻ ngu ngốc dễ chọc gì.

Harry nhìn bạn lữ lớn tuổi ra ngoài, mỉm cười, bắt đầu xử lý tài liệu, thời gian xử lý tài liệu một nồi thuốc mọc xương kiểu thay đổi cần mặc dù nhiều hơn, bất quá, thời gian nấu sẽ giảm lại. Cứ thế, tuy cả quá trình không thêm bớt bao nhiêu, dược hiệu lại tăng lên, còn có hiệu quả đặc biệt, rất đáng giá, đúng không nào?

Phát hiện cách dùng đặc thù của thuốc mọc xương kiểu thay đổi, vốn là ngoài ý muốn, Harry không sợ Dumbledore phát hiện đầu mối gì. Y dám nói, cụ khẳng định ước gì Sirius ra tù, vì y đã thoát khỏi sự nắm giữ của cụ quá nhiều, lúc này Dumbledore nhất định cực kỳ hy vọng có một người có thể kéo mình về “quỹ đạo”, mà Sirius không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất. Vậy nên, chỉ cần Peter • Pettigrew bại lộ, vậy, Sirius ra tù là chuyện trong thời gian ngắn. Dumbledore là thủ tịch Wizengamot, tự nhiên có đặc quyền, Harry từng ngồi trên chiếc ghế ấy gần 16 năm, đối với một số chi tiết đặc quyền của thủ tịch cực kỳ rõ ràng.

Bất quá…

Đôi mắt bích của Harry hiện lên sự giảo hoạt, y tuyệt đối sẽ không trở về cái gọi là “quỹ đạo” của Dumbledore. Đối với Sirius, y sẽ cứu, khôi phục danh dự cho ông, thế nhưng… tiếp nhận hay không là chuyện khác.

Không sai, Sirius đối với Harry quá khứ mà nói, là thân nhân duy nhất có thể xưng trưởng bối. Hiện tại, mặc dù không phải duy nhất, nhưng là một trong những người thân cực kỳ quan trọng. Trải qua nhiều như vậy, y vẫn quý trọng Sirius, chỉ là, y không thể để mình làm một quân cờ nữa.Harry biết nhà Black ký thác kỳ vọng quá cao với Sirius, trên thực tế, ở thời đại bốn đầu sỏ, Black đời thứ nhất là người ủng hộ của Gryffindor. Sirius từng được bồi dưỡng thành người thừa kế gia tộc, Harry không tin giáo dục nhà Black thất bại như vậy…

Đương nhiên, nếu Sirius thực sự bị Dumbledore “cảm hóa”, vậy y chỉ có thể kính nhi viễn chi.

Nhìn bọt khí trắng bạc “cô cô” bốc lên, Harry ngẫm nghĩ giữa những dòng khói lượn lờ.

Hogwarts, là nhà của các phù thủy, chỉ có thể là Niết Bàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.