Thứ bùa chú cổ xưa mang theo ánh sáng cực kỳ chói mắt, sau khi lóe lên, Harry phát hiện mình ở một chốn hư vô, bốn phía đen kịt, tĩnh đến đáng sợ. Đây…là đâu? Y mờ mịt đứng đó, xung quanh không thấy gì cả, không nghe gì cả, phảng phất mất hết ngũ cảm, khiến người không hề có tí cảm giác an toàn.
“Sev… Em về không được rồi…” Không biết qua bao lâu, Harry mới cười khổ cuộn mình lại.
Nhớ lại hình ảnh cuối cùng mình thấy, đó là nơi cuối cùng y đứng trong cuộc đời mạo hiểm mười hai năm —— Rừng Oak. Chỗ ẩn cư cuối cùng của bộ tộc tinh linh trong truyền thuyết, y vốn muốn ngắm Con Suối Vĩnh Hằng, ngắt lấy một bó bách hợp tươi vĩnh viễn nở rộ bên bờ, sau đó trở về, y thậm chí đã nhận lời mời của hiệu trưởng McGonnagal vào tháng chín sẽ nhậm chức giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám khóa mới kiêm viện trưởng Slytherin của Hogwarts.
Đúng vậy, làm chủ nhân của Hogwarts, y rất rõ, trong hầm nhiều một u linh rất ít xuất hiện trước mặt người khác. Từ khi Draco trở thành chủ nhân của hầm, Harry càng thường bái phỏng nơi đó, thế nhưng, cái tên ấy không lần nào chịu xuất hiện. Cho dù mỗi lần Harry đều có thể cảm nhận được tầm mắt nóng rực đến khiến người không thể bỏ qua, tràn ngập tình yêu và hổ thẹn đó —— thật là không được tự nhiên…
“Sev, làm sao đây? Em về không được rồi…” Harry cuộn mình lại, vùi đầu giữa hai chân, đáy lòng tràn ngập bi thương.
Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/harry-potter-trong-sinh-hoi-nghe-ha/3271501/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.