Chương trước
Chương sau
Editor: ROSALINE
Beta: ROSALINE
Ăn xong bữa sáng, tất cả mọi người ngồi ở trong phòng khách. Tuy rằng cũng đã biết Harry nhất định sẽ đi. Thế nhưng đối với việc Harry đi nơi đó vẫn là rất lo lắng. Một chút xíu hy vọng, biết đâu... bọn họ sẽ bởi vì ngài Slane mà buông tha Harry.
Petunia vẫn luôn căn dặn Harry, chuyện Hogwarts. Bà đem những gì mình biết, đều tường tận kỹ càng mà nói cho Harry. Harry mặc dù biết rất rõ ràng, nhưng vẫn rất nghiêm túc nghe.
Kiếp trước người quan tâm Harry cũng rất ít, lại bởi vì chiến tranh mà toàn bộ đều rời khỏi cậu. Cuối cùng, cái trụ cột tinh thần trong lòng Harry kia, cái ấm áp cuối cùng trong lòng Harry kia. Nhưng lại trước hết vứt bỏ cậu.
Harry đến bây giờ đều không thể thuyết phục bản thân đi hận cụ. Harry rất lý giải ý nghĩ của cụ, thậm chí còn đối với cụ rất tôn kính. Thế nhưng, không có nghĩa là Harry tán đồng cách làm của cụ.
Bởi vì, những người hy sinh đó là toàn bộ chống đỡ của cậu. Cậu không cách nào tưởng tượng mà vứt bỏ bọn họ. Hạnh phúc là phải dựa vào chính mình tranh thủ.
Harry không trách cụ lợi dụng bản thân. Nhưng không cách nào tha thứ cụ tạo thành tử vong. Hermione, Ron, Draco, Snape còn có rất nhiều rất nhiều người.
Để huấn luyện ba ba mình tạo thành thống khổ nửa đời trước của Snape, để huấn luyện bản thân tạo thành thống khổ nửa đời sau Snape, càng là bởi vì vậy y sớm rời khỏi nhân gian!
Không cách nào tha thứ nhất, là đối với sự an nguy của bọn nhỏ trong trường học không để ý! Thậm chí đã quên bản thân đầu tiên là một cái hiệu trưởng, cuối cùng mới là Dumbledore!
Dudley xem tivi, lại lộ vẻ thờ ơ không để ý. Thỉnh thoảng ánh mắt nhìn về phía cửa lớn, rõ ràng biểu lộ ý nghĩ xem giáo sư bao giờ thì đến nơi này, có khi nào sớm hơn một chút không.
Dudley cảm giác mình rất mâu thuẫn, cùng lúc nghĩ sớm một chút thấy được pháp thuật, về phương diện khác lại không hy vọng bọn họ mang Harry đi. Dudley cảm thấy hai ngày này động não so với một năm đều nhiều hơn.
Vernon thỉnh thoảng an ủi hai câu, đương nhiên, nếu như số lần ông nhìn đồng hồ ít đi chút mà nói, người khác sẽ tin tưởng ông rất trấn định!
Trong không khí truyền đến một tiếng 'Soạt'!
Trên đất trống của khu phố nhỏ xuất hiện một cái người đàn ông áo đen! Mũi có chút hơi lớn rất thẳng, ngũ quan sắc nét, giữa chân mày có nếp nhăn sâu đậm, đó là do thường thường cau mày mà tạo thành. Vẻ mặt nghiêm túc, môi mím chặt, tóc dài quá nửa màu đen đầy dầu. Mặc một bộ áo choàng kỳ quái màu đen, trên áo choàng có một loạt cúc áo cài vô cùng chặt chẽ kín đáo.
Người đàn ông sau khi đứng ngay ngắn nhanh chóng đánh giá bốn phía. Tay giấu ở trong tay áo, lưng căng thẳng, bước chân mở ra. Thấy xa xa chỉ có mấy đứa nhỏ đang chơi đùa giỡn, thân thể nhanh chóng thả lỏng, mày cau lại vô cùng sâu, tìm đúng phương hướng đi nhanh về phía trước. Áo chùng đen cuồn cuộn rõ ràng viết rõ chủ nhân nó không dễ chọc.
Mà kỳ quái là, khí thế kinh người như vậy, hơn nữa người có cảm giác tồn tại mãnh liệt như vậy, dáng vẻ của mọi người dọc đường lại như không nhìn thấy.
Người đàn ông đến số bốn Privet Drive, đứng vững ở trước cửa.
Trước cửa người đứng bốn người, cao tráng hơn nữa cảnh giác, trong bốn người, ba người nhìn chằm chằm người đàn ông áo chùng đen, một cái nhìn bốn phía.
Thủ vệ A (Sui Tia khách mời tạm thời)hỏi han: "Quý ngài đi, xin hỏi anh tới tìm ai?"
Người đàn ông cau mày trùng trùng điệp điệp phun ra một ngụm hơi thở, mở miệng nói chuyện. Cúi đầu giống như có người ở bên tai nói nhỏ, như đàn cello như tơ lụa vậy.
"Cậu đã đứng ở chỗ cửa này, ta liền giả như các cậu là nhận thức chủ nhà này. Như vậy đồ vật trên cổ các cậu, cũng sẽ không chỉ tràn đầy cỏ lác! Chí ít vẫn có chút óc tồn tại!"
Chúng thủ vệ ngây dại.
Mấy ngày trước, Harry kể, Snape có thể sẽ đến. Bởi vậy, để có thể ở gần quan sát Snape, mọi người đấu trí so dũng khí, mở võ đài vài ngày. Rốt cục quyết định —— do người thắng sắm vai cảnh vệ! Cuối cùng mấy người bọn hắn thắng! Thế nhưng lại bỏ ra giá cao thê thảm ——— người thua quyết định ——— để bình phục tâm tình không thấy được Snape của bọn họ, bọn họ nửa năm không có ngày nghỉ! Dù sao bọn họ cũng là cõi lòng đầy hưng phấn tới, chỉ là vì nhìn Snape.
Đối với bọn hắn mà nói Snape là quen đến không thể quen đi nữa. Tổ chức mới lập, thì có người mang đến tin tức về thế giới pháp thuật. Mà Harry để cho bọn họ có thực lực có thể cùng ma pháp sư trực tiếp đối thoại. Thời điểm bọn họ đạt được tin tức thế giới pháp thuật, liền đem hứng thú của tất cả mọi người đều nhấc lên.
Bởi vì đều là người đi lại trong bóng đêm. Cho nên đối với Chúa tể Hắc ám một phương sinh ra hứng thú thật lớn. Sau khi thu thập tất cả tin tức của Chúa tể Hắc ám. Bọn họ toàn bộ đưa mắt nhìn kỹ ở tại trên người Snape.
Lucius Malfoy, làm người đứng đầu quý tộc, trợ thủ đắc lực của Chúa tể Hắc ám, ở sau chiến tranh, Bộ Pháp thuật biết rõ hắn là Tử thần Thực tử, nhưng bởi vì không có bắt được một chút nhược điểm của hắn, mà đối với hắn không biết làm thế nào. Chỉ mất một ít, đối với Malfoy mà nói tiền tài không phải chuyện hệ trọng gì. Những thứ này đều đủ để chứng minh Malfoy lớn ưu tú thế nào!
Thế nhưng Severus Snape, so với Malfoy lại càng thêm đưa tới quan tâm của bọn họ. Đầy đủ ưu tú, ngấm ngầm chịu đựng. Severus Snape đi theo Chúa tể Hắc ám, hướng tới sức mạnh. Nhưng bởi vì một tia ánh mặt trời lúc tuổi nhỏ mà phản bội. Ánh mặt trời nha? Đối với bọn hắn mà nói Harry chính là ánh mặt trời. Cho nên, bọn họ quan tâm cậu.
Snape là bởi vì ở lúc đi theo đuổi lấy sức mạnh, sai sót ngẫu nhiên nặng nề, mà không có giữ được người quan trọng nhất với mình! Bọn họ quyết sẽ không sẽ phạm sai lầm giống vậy! Snape bởi vì ánh mặt trời kia, mà đem bản thân bại lộ dưới ánh mặt trời. Bởi vậy mà vết thương đau thương bị rạch ra! Mà bọn họ cam nguyện vì cậu ở trong địa ngục đổ máu! Quá giống a!
Nghe danh không bằng gặp mặt, hiện tại gặp được y, bọn họ cảm thấy...... Rất thú vị!
Ở sau khi cảm thấy không biết làm sao, bọn họ cảm thấy sau Harry! Bọn họ tìm được trò chơi so với bất kỳ trò chơi khác (tỷ như làm tập kích khủng bố, giết người và vân vân) đều càng thêm... so với cái khác chơi tốt hơn cùng thú vị hơn!
Bọn họ không khỏi dùng ánh mắt bí mật, chỉ có người một nhà mới có thể hiểu, nóng rực nhìn về phía Snape!
Snape nói xong sau đó chờ đối phương tránh ra.
Snape cảm giác mình không được may mắn lắm!
Sáng sớm ngày hôm qua, cái lão ong mật chết tiệt đã phái con gà tây điên khùng kia tìm đến mình! Đại não của con gà tây kia đã bị lửa đốt phá hủy! Vừa đến chỗ y đã hủy đi một nồi độc dược sắp thành công của mình!
Khi y nổi giận đùng đùng tìm được lão già kia, ổng lại dám nói ra để cho mình làm người hướng dẫn của Potter chết tiệt kia!
Tốt lắm!! Tuy rằng ong mật vốn chính là thu mật! Vì vậy, lão ong mật chết tiệt kia rốt cục vì kẹo, mà cúc cung tận tụy, chết rồi sau đó liền đi?! Mà chết tiệt nhất là, bản thân cư nhiên bị lão ong mật kia thuyết phục!
Snape rõ ràng, không phải là Dumbledore thuyết phục bản thân. Mà là tự mình muốn nhìn một chút, cái đứa nhỏ được Lily dùng tánh mạng bảo vệ mà sống sót.
Có lẽ Potter đáng chết này có thể so với lão Potter chết tiệt có chút đầu óc?
Nó sẽ biết kẻ địch mình lớn mạnh bao nhiêu! NÓ có lẽ không có mãng chàng như vậy... y có thể hy vọng xa vời như thế sao?
Snape không ôm cái hy vọng gì.
Dù sao, để cho hai con sư tử sinh ra một con rắn, tỷ lệ quá nhỏ không phải sao?!
Sau khi trở lại hầm, cơn tức của Snape lại lớn lên! Chết tiệt! Bởi vì nghĩ chuyện Potter chết tiệt! Bản thân cư nhiên đã quên nhổ lông con gà tây chết tiệt một thân tài liệu kia!
Chết tiệt! Mấy người này làm sao vậy?! Dùng một loại ánh mắt gần như quỷ dị nhìn bản thân mình!
Thời điểm vừa tới nơi này, bản năng y nói cho y biết, mấy người này rất nguy hiểm.
Hiện tại Snape đã đem thân thể căng thật chặt, tùy thời chuẩn bị rời khỏi.
Bọn họ tựa hồ rốt cục kiểm tra liền phát giác đến Snape căng thẳng, thủ vệ A nhanh chóng mở miệng,
"Vị tiên sinh này! Thiếu gia nói qua cậu ấy đang đợi một vị giáo sư. Bởi vì trong thư không viết tình huống liên quan tới giáo sư cùng cái trường học pháp thuật gì đó kia. Cho nên ông chủ cho rằng có thể là nhằm vào bắt cóc thiếu gia. Ngài có thể không biết, bởi vì thân phận của ông chủ, người muốn bắt cóc thiếu gia của không phải số ít. Chúng ta phải cẩn thận mà làm."
Snape nghe xong xem kỹ vẻ mặt của bọn họ. Xác định không có dấu hiệu nói dối, thân thể nhanh chóng thả lỏng. Bảo vệ thấy Snape đã thả lỏng, lập tức nói
"Xin mời bên này đi. Thiếu gia đã đang đợi anh."
← Chương trước: Chương 04: CHỜ ĐỢI←
→Chương sau: Chương 06: LẦN ĐẦU GẶP MẶT→
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.