*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thần giao cho chúng ta cái ác
Cũng ban cho chúng ta vũ khí để chống lại cái ác
Khi giọt nước mắt cuối cùng hoà vào vũng máu đỏ tươi, đôi mắt đen trống rỗng hoàn toàn mất đi ánh sáng. Gương mặt tái nhợt mất đi tia huyết sắc cuối cùng, linh hồn bất khuất giãy giụa rời khỏi thể xác.
Anh đi rồi
Trong buổi tối cô tịch lạnh lẽo, nhìn đôi mắt xanh đã tra tấn anh hơn nửa đời, anh, bậc thầy độc dược trẻ tuổi nhất, vĩ đại nhất thế kỷ này, gián điệp hai mang thành công nhất, đã vĩnh viễn nhắm lại đôi mắt giống như đá Obsidian* kia. Cả đời anh giãy giụa mà đau khổ, yếu ớt mà nhạy cảm, kiên nhẫn mà bất khuất. Đến lúc chết anh vẫn không bán đi linh hồn của mình, không cúi đầu hạ mình trước vận mệnh.
Sau khi vị Phù Thuỷ Trắng lớn tuổi kia trở thành một bức tranh lạnh như băng, thì trên thế giới này không còn bất kỳ ai hiểu về anh. Nhưng trên con đường thê lương đầy bụi gai, anh – người luôn lẻ loi cô độc lại dùng linh hồn vĩnh viễn không sa đoạ kia vì Kẻ Được Chọn mà gom góp chút sức sống.
Anh đi rồi....
Có lẽ cuối cùng anh cũng có thể được giải thoát khỏi những gông xiềng trên người và cả xiềng xích của vận mệnh....
Nếu nói Thiên Đường là nơi dành cho những người lương thiện, vậy Severus Snape chắc chắn không cho rằng mình sẽ được lên Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/harry-potter-sinh-menh-du-linh-hon/215586/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.