Chương trước
Chương sau
Rita Skeeter có thể nói đam mê nghề phóng viên đến không muốn sống nữa, gan thật sự rất lớn, mặc kệ là ai, bà ta cũng đều dám đắc tội, chỗ nào cũng dám tới. Trong trận chiến bảo vệ Hogwarts, Rita Skeeter vẫn dám dùng Animagus của mình trốn trên chiến trường. Hình thái Animagus của Chúa Cứu Thế và cậu chủ bạch kim làm bà phóng viên bọ cánh cứng này vô cùng tự ti, hình thái hóa thú của người ta uy mãnh như vậy, so với hình dạng bọ cánh cứng của bà mà nói, một trời một vực. Đương nhiên, Skeeter chỉ tự ti chưa đến một đêm. Ngẫm lại chỉ có hình thái Animagus của bà mới phù hợp làm phóng viên nhất, cho nên Skeeter một lần nữa bùng cháy hy vọng trở thành phóng viên số một Giới Phù Thủy.
<<Nhật Báo Tiên Tri>> dùng đến tận ba trang báo để đăng bài phóng sự kỹ càng tỉ mỉ toàn diện cuộc chiến bảo vệ Hogwarts của Rita Skeeter. Nào là cặp sinh đôi dẫn dắt đội ngũ ném quả cầu phép thuật oanh tạc kẻ địch ra sao, nào là cây cối do giáo sư Sprout trồng chiến đấu thế nào, rồi các giáo sư trong trường, Hội Phượng Hoàng và quý tộc bạch kim hợp tác, cuộc chiến căng thẳng đến chết của ba thành viên nhà Black, và cả nhóm học sinh chống lại Giám Ngục trợ giúp cho các giáo sư yên tâm chiến đấu. Có thể nói đoạn Chúa Cứu Thế và cậu chủ bạch kim dùng hình thái Animagus chiến đấu với Voldemort, cùng Tử Xà Basilisk, thú cưng của Xà Tổ, đã cắn chết Voldemort là nét màu rực rỡ nhất trong toàn bộ bài phóng sự. Lần đầu tiên, bài báo do Rita Skeeter viết làm Harry cảm thấy đây mới thật sự là chuyện phóng viên nên làm.
"Tôi không biết điều gì đã khiến bọn nhỏ dũng cảm đến thế, chúng biết bản thân đang đối mặt với Voldemort – kẻ mang đến khủng bố cho cả Giới Phù Thủy, nhưng chúng vẫn dùng cách và năng lực của riêng mình bảo vệ Hogwarts. Khi tôi thấy đám Tử Thần Thực Tử đi về phía lâu đài, Merlin làm chứng, tôi thật sự rất sợ, tôi sợ ngôi nhà cho các phù thủy nước Anh chúng ta sẽ bị chiếm mất, tôi sợ sẽ phải thấy những cái xác lạnh băng của bọn nhỏ. Nhưng bọn nhỏ lại không hề lộ ra chút sợ hãi gì, cặp song sinh tóc đỏ nhà Weasley dẫn theo các cầu thủ Quidditch ném những quả cầu phép thuật, oanh tạc đám Tử Thần Thực Tử muốn tiếp cận lâu đài kia."
"Cây cối, không sai, chính là cây cối, Chủ Nhiệm nhà Hufflepuff – giáo sư Sprout đã dùng cây cối vây khốn đám Tử Thần Thực Tử. Nếu sau này còn có kẻ dám nói Hufflepuff ngu xuẩn yếu đuối, tôi sẽ là người đầu tiên đứng ra phản bác."
"Có lẽ các bạn sẽ không tin đâu, nhưng lúc ấy tôi đã khóc. Khi tôi thấy phu nhân Narcissa Mafloy lao tới chắn ở trước mặt em họ của bà – Sirius Black, khi nghe thấy bà chất vấn ả điên Bellatrix Lestrange kia, tôi thật sự đã khóc. Ba người họ cùng mang dòng máu gia tộc Black, cùng có linh hồn điên cuồng chấp nhất, nhưng con đường họ chọn lại khác xa nhau. Một kẻ đi theo Chúa Tể Hắc Ám mang đến máu me và giết chóc, hai người còn lại lại vì người nhà, bạn bè không chút sợ hãi ngăn cản hung thủ. Đã có người từng nói, phu nhân Malfoy rất đẹp và rất cao quý, nhưng bây giờ tôi muốn bổ sung thêm, phu nhân Malfoy còn rất dũng cảm và kiên cường. Tôi vẫn luôn tò mò Sirius Black hồi bị giam trong Azkaban, đối mặt với đám Giám Ngục, ông làm thế nào duy trì lý trí, nhưng hiện giờ tôi đã hiểu, sự chấp nhất truyền thừa từ các thế hệ Black đã giúp linh hồn của ông trở nên sáng ngời, đủ để xua tan lũ Giám Ngục âm u xấu xa."
"Mọi người ai cũng biết Lucius Malfoy và Arthur Weasley vốn là kẻ thù không đội trời chung ngay từ thời học sinh, nhưng bây giờ tôi lại cho rằng họ giống đối thủ cả đời của nhau hơn, không có ai có thể hiểu họ bằng đối phương. Cho dù miệng có nói ra lời châm chọc khiêu khích, nhưng trên chiến trường, họ lại phối hợp ăn ý đến kinh người. Những tên Tử Thần Thực Tử đó căn bản không có cách nào phá được hai người họ liên thủ tấn công, tôi chú ý thấy mỗi khi trong hai người họ có ai gặp nguy hiểm, người còn lại luôn ra tay bảo vệ người kia. Có lẽ đây chính là tình bạn giữa Slytherin và Gryffindor, chỉ khi có nguy cơ, bạn mới phát hiện thật ra bọn họ là người hiểu nhau nhất trên đời, mâu thuẫn nhỏ giữa hai bên căn bản không đáng nhắc tới."
"Tôi quả thật không thể tin nổi vào hai mắt của mình, đại diện tượng trưng cho Sư Tổ và Xà Tổ trong truyền thuyết ⸺ Griffin và Quetzalcoatl, tôi thấy họ uy phong lừng lẫy vây quanh Voldemort, đánh Voldemort đến không có sức chạy thoát. Tôi vốn tưởng đó là thần thú bảo vệ Hogwarts do Sư Tổ và Xà Tổ để lại, nhưng tôi muốn nói cho mọi người biết, đó là hình thái Animagus của Chúa Cứu Thế nhỏ tuổi Harry Potter và cậu chủ bạch kim Draco Malfoy của chúng ta. Tôi còn nhớ hồi Chúa Cứu Thế mới tiến vào Nhà Rắn, có rất nhiều người bàn luận sôi nổi về việc này, nhưng hiện tại Chúa Cứu Thế dùng hình thái Animagus của bé ấy nói cho chúng ta biết, mặc kệ bé ấy ở Nhà nào, bé vẫn là một thành viên của Hogwarts, sẽ dùng hết sức mình bảo vệ ngôi trường này."
"Cách phối hợp của Harry Potter và Draco Malfoy làm tôi phải rửa mắt xem. Hình thái Animagus khổng lồ không những không trở thành nỗi phiền toái, ngược lại chúng còn rất linh hoạt, hai bé đã phối hợp vô cùng ăn ý, như thể hai đứa trời sinh đã là đồng đội của nhau. Còn Voldemort, ồ, dưới sự tấn công của hai thần thú, hắn trông như trứng chọi đá, cái mặt bị hủy dung kia đã vặn vẹo hoàn toàn."
"Lúc thú cưng của Xà Tổ - Basilisk cuốn lấy Voldemort, tôi nghe được lời phẫn nộ của nó. Voldemort chẳng qua chỉ là con cháu của em gái Xà Tổ, thế mà dám lừa gạt Giới Phù Thủy, thậm chí còn dùng Imperio khống chế thú cưng Xà Tổ tấn công học sinh. Chúng ta có lý do tin tưởng, tình yêu và mong muốn bảo vệ trường học của bốn Nhà Sáng Lập không cho phép bị lừa dối, cho nên Basilisk đã một ngụm cắn xuyên ngực Voldemort. Ở ngàn năm trước, trong hoàn cảnh nguy hiểm ác liệt, bốn Nhà Sáng Lập đã thành lập Hogwarts, một nơi bảo vệ các phù thủy nhỏ tuổi, thậm chí sau khi chết, họ đã để lại Basilisk làm người bảo vệ cho trường." . Truyện Võng Du
"Khi tôi viết bài viết này, nước mắt đã ướt đẫm mặt. Nhưng tôi lại vô cùng hạnh phúc, chúng ta sẽ không bao giờ phải lo lắng sẽ có người chịu khổ, bị giết hại chỉ vì huyết thống nữa, không bao giờ phải lo bạn bè bên cạnh sẽ bị lũ Tử Thần Thực Tử tàn nhẫn bắt đi. Tôi tin chắc rằng, những bọn nhỏ đã tham gia cuộc chiến này, tương lai lớn lên sẽ trở thành những phù thủy mà ai ai cũng phải kiêu ngạo! Đây là sự kiện vĩ đại, thắng lợi hoàn toàn, đáng chúc mừng nhất trong Giới Phù Thủy! Voldemort, tên đầu sỏ chỉ vì dã tâm của mình mà khiến Giới Phù Thủy phải trả cái giá thảm khốc, thật sự đã chết!"
Đặt tờ báo xuống, Harry cười hạnh phúc, trong đôi mắt màu lục toàn vui sướng và thả lỏng, Draco vẫn như ngày thường bỏ đồ ăn vào đĩa của Harry, trừng mắt ý nhắc đối phương nên ăn cho xong rồi đọc báo sau. Ron với các anh trai của y đang ở dãy bàn Gryffindor lớn giọng đọc báo, cặp sinh đôi được nhắc tới, hưng phấn đến đỏ mặt, Percy cũng hiếm khi bỏ vẻ nghiêm trang quản này quản nọ xuống, mặt cũng đầy vui sướng, Ginny giơ tờ báo như đang giơ huy chương Merlin lên. Blaise và Pansy ngồi đối diện với Harry, làm mặt quỷ, không biết đang tám với nhau chuyện gì. Hermione và Neville hoan hô nhảy nhót trong Nhà mình.
Hiển nhiên đối với đám học sinh hưng phấn ầm ĩ trong đại sảnh đường, các giáo sư áp dụng thái độ mặc kệ, cười tủm tỉm nhìn những khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ kia, ngay cả Severus cũng không phun nọc. Lockhart vẫn như cũ, bám riết không tha tới gần Remus, có điều trông có vẻ Remus đã ngầm đồng ý cho ông tới gần. Grindelwald hoàn toàn mặc kệ đang ở chốn công cộng, lấy hết đồ ngọt trên đĩa của Dumbledore, đổi thành những món có dinh dưỡng khác. Lão Hiệu Trưởng tuy bất đắc dĩ nhưng thật ra thấy thỏa mãn nhiều hơn, mắt lam tràn đầy sung sướng.
Còn có gì không thỏa mãn đâu chứ, không có ai phải chết, thậm chí không có người bị thương nặng, tất cả mọi người đều sống sót, Hogwarts vẫn hoàn hảo không tổn hại gì. Harry nhìn đại sảnh đường, rũ mắt xuống, cố gắng nuốt nước mắt về, cảm xúc lăn lộn trong ngực phức tạp đến mức khó có thể tìm được từ nào mô tả. Hogwarts bị phá hủy cùng những thi thể trong trí nhớ kia, giờ gần như đã biến thành ký ức. Hiện thực đã được thay đổi, cậu đã làm được, thật sự đã làm được.
Draco khẽ thở dài một tiếng, ôm lấy vai Harry, không biết nên nói gì nữa, lúc này lòng hắn cũng ngũ vị tạp trần. Tuy đoạn Rita Skeeter miêu tả mối quan hệ giữa cha với Arthur Weasley làm hắn có chút bất mãn, nhưng không cần nghi ngờ, gia tộc Malfoy hiện giờ đã hoàn toàn thoát khỏi quá khứ, trở thành anh hùng chính nghĩa. Sẽ không bao giờ còn có người mắng họ là chó săn của Chúa Tể Hắc Ám, sẽ không bao giờ phải chịu thẩm phán và Azkaban, mẹ cũng không cần lại lần nữa một mình một người ôm lấy chân dung của cha rơi nước mắt. Từ nay về sau, quý tộc bạch kim chỉ càng thêm huy hoàng mà thôi. Còn hắn với Harry cũng đã có thể sống cuộc đời học sinh bình thường an ổn, theo đuổi hạnh phúc như người thường.
"Yên lặng nào, bọn nhỏ."
Dumbledore đột nhiên lên tiếng, lão Hiệu Trưởng cười tủm tỉm nhìn đại sảnh đường đã yên tĩnh trở lại, giơ hai tay lên như muốn ôm hết mọi người ở đây.
"Ta biết các trò đều rất hưng phấn, ta cũng rất hưng phấn. Tối mai, Hogwarts sẽ tổ chức một bữa tiệc tối, ăn mừng trận thắng lợi này. Các trò còn có cả ngày chờ mong, ha ha. Ta đã đặc biệt mời các phù thủy trưởng thành đã tham gia cuộc chiến bảo vệ Hogwarts, các trò sẽ có cơ hội tiếp xúc gần gũi với họ. À đúng rồi, ta còn chuẩn bị một chút kinh hỉ nữa, hy vọng các trò sẽ thích."
Lão Hiệu Trưởng vừa dứt lời, đại sảnh đường lại lần nữa tràn ngập tiếng hoan hô náo nhiệt. Severus suy đoán lão Ong Mật lại chuẩn bị kinh hỉ gì, thầm cầu nguyện ngàn vạn lần đừng chỉ có kinh và không có mừng. Hiển nhiên đám học sinh không có nỗi lo này, một đám đều mong chờ tiệc tối, các cô gái đã bắt đầu lên kế hoạch chuẩn bị trang điểm bản thân dự tiệc như thế nào.
- --
"Đám Tử Thần Thực Tử bị bắt đã giao cho Bộ Pháp Thuật, đương nhiên, Fudge sẽ không bao giờ dám dùng Giám Ngục bảo vệ Azkaban nữa. Đây là tin tốt, không phải sao." Trong phòng Hiệu Trưởng, Dumbledore kể lại sự tình đã được giải quyết, Grindelwald ngồi cạnh cụ, thỉnh thoảng quấy rầy cụ.
"Bộ Pháp Thuật sẽ tiến hành điều tra phạm vi lớn sao?" Hiển nhiên, Harry càng lo lắng Bộ Pháp Thuật sẽ dùng vài lý do xấu xa làm cả Giới Phù Thủy rung chuyển bất an.
"Yên tâm đi, Harry, ta sẽ tránh để cục diện đấy xuất hiện. Ta biết con lo chuyện gì, ta cũng không muốn thấy chuyện như vậy phát sinh. Cũng may mấy năm nay, Giới Phù Thủy đã thay đổi không ít, số Tử Thần Thực Tử thật sự trung thành tới chết đã rất ít, hơn nữa phần lớn đều đã bị chúng ta bắt được ngay đêm đó. Nhóm phù thủy già Wizengamot đều đồng ý không thể khiến Voldemort liên lụy quá rộng, dù sao Giới Phù Thủy yên ổn mới là quan trọng nhất."
"Mặt khác, phù thủy nước ngoài đều đang nhìn, cho nên hiện tại áp lực của Fudge cũng rất lớn, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, họ sẽ không dám có động tác gì quá lớn. Huống chi, Thủ Tướng Muggle ở bên kia cũng đang nhìn chằm chằm, nếu hiện tại Giới Phù Thủy rung chuyển, sợ là chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn hơn nữa." Lão Hiệu Trưởng làm lơ Grindelwald quấy rối, Harry thì chỉ có thể âm thầm trợn mắt trắng. "Nếu yêu cầu chú Lucius ra mặt, vậy giáo sư không cần cố kỵ. Sợ nhất là một khi Giới Phù Thủy có phiền toái, có đôi khi người chịu đòn đầu tiên thường là quý tộc."
"Đương nhiên, cái nhìn của con chính xác. Trước khi thành lập Hội Phượng Hoàng, thầy đã nhìn ra lực ảnh hưởng của quý tộc lớn đến mức nào, chỉ là khi đó phần lớn các quý tộc đều bị Voldemort dụ dỗ. Ôi, Gellert, đừng có kéo tóc ta nữa, đau đó." Bất đắc dĩ trừng Grindelwald một cái, chỉ nhận được một nụ cười xấu xa, Dumbledore cảm thấy mình đã mất sạch uy nghiêm trước mặt Harry rồi. "Ta tin ngài Malfoy sẽ âm thầm hoạt động trong Bộ Pháp Thuật, không cho Fudge quá phận đâu, điểm này chúng ta đều rất yên tâm. Đúng rồi, sao trò Malfoy không theo con? Ta tưởng hiện tại hai đứa không muốn tách ra chứ."
Làm bộ không thấy nụ cười trêu chọc của hai lão phù thủy, Harry âm thầm cảm thán Grindelwald lại dạy hư lão Hiệu Trưởng. "Giờ Draco đang bận đối phó đám fan cuồng nhiệt kia, không thì con đã không có khả năng thoát thân tới đây nói chuyện với thầy rồi. Ôi Merlin, con cảm thấy họ còn cuồng nhiệt hơn cả kiếp trước của con."
"Ha ha, đương nhiên thế rồi, vì hai đứa giờ đã thành thần tượng trong mắt bọn nhỏ mà. Có điều, Harry, chúc mừng con, ta nghĩ con nhất định rất muốn sống cuộc sống học sinh bình thường, không bị Voldemort quấy rầy."
"À, đúng vậy. Thật ra ở kiếp trước, sau khi lên chức Hiệu Trưởng, con thường xuyên dùng Thuốc Đa Dịch hoặc Thuốc Trẻ Hóa trà trộn vào đám học sinh, chơi Quidditch... Chỉ là, mỗi lần đều bị Hermione lôi về phòng Hiệu Trưởng ngay trước mắt công chúng." Nghĩ đến ánh mắt đồng tình của đám học sinh khi đó, Harry lại buồn bực, không hiểu nổi vì sao mặc kệ cậu biến thành dạng gì thì đều sẽ bị Hermione tìm được.
"Thuốc Trẻ Hóa? Thật là một chủ ý tuyệt hay, Thuốc Đa Dịch cũng không tồi." Không biết nghĩ tới chỗ nào, Grindelwald lộ ra nụ cười giảo hoạt, nhìn thẳng vào lưng Dumbledore làm cụ phát lạnh, âm thầm hạ quyết tâm sau này phải cẩn thận kiểm tra đồ ăn có bỏ thêm thứ gì khác hay không.
- --
Draco bây giờ rất phiền não, fan hâm mộ Harry càng ngày càng nhiều, tương đương với người theo đuổi cậu cũng tăng lên. Dù hiện tại Harry chỉ mới 12 tuổi, nhưng Draco biết tuổi tác chưa bao giờ là vấn đề quý tộc cần suy xét. Huống chi sở trường giả ngu giả ngơ của Harry chưa chắc có thể cho đám người theo đuổi kia biết khó mà lui, vì hiện tại cậu vẫn còn là học sinh. Kiếp trước, sau chiến tranh, Harry tuy cũng có rất nhiều người theo đuổi, nhưng vì trong chiến tranh, cậu biểu hiện quá mạnh, sau này làm Hiệu Trưởng Hogwarts thì càng nổi tiếng về thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, cho nên rất nhiều người theo đuổi không dám trắng trợn táo bạo chạy đến trước mặt cậu. Mà kiếp này, Harry trước sau vẫn lấy bộ mặt hiền hòa đối xử với mọi người, cho nên khó tránh khỏi có kẻ tưởng cậu dễ dàng tiếp cận. Xem ra hắn chỉ có thể cố gắng hơn nữa, chặn cái đám theo đuổi đáng chết kia ra ngoài Hogwarts.
"Draco, bồ đang nghĩ gì đấy?" Harry phải lợi dụng con đường bí mật mới có thể về được phòng ngủ, cho nên cậu rất mệt, tắm xong đi ra lại thấy Draco có vẻ suy nghĩ sâu xa ngồi ở chỗ kia.
"Đang nghĩ xem làm thế nào đuổi được đám fan kia, đặc biệt là fan của bồ." Thấy Harry dường như chẳng có vẻ gì là bị ảnh hưởng, Draco hơi tức giận bất bình. "Harry, mình nhớ bồ rất ghét bị người khác vây xem, thế sao giờ trông bồ bình tĩnh quá mức vậy?"
"Ha ha, Draco, bồ hy vọng mình trực tiếp dùng búa chú cưỡng chế di dời mấy bạn học đó sao?" Harry hài hước bật cười, cậu biết cậu chủ bạch kim rõ ràng đang ghen, nhưng một hai còn phải hất cằm che dấu, quá đáng yêu. "Yên tâm đi, vấn đề này cứ giao cho Blaise với Ron. Huống chi còn có Hermione và Pansy, bồ cho rằng mấy bạn nữ đó có thể đột phá được hai nữ hoàng liên thủ chặn lại sao?"
Tưởng tượng đến cảnh Hermione và Pansy cùng nhau giơ quyển từ điển dày cộm uy hiếp đám học sinh nữ kia, thái dương Draco run rẩy. Hắn không hiểu nổi sao Pansy lại học theo Hermione, chẳng lẽ tương lai các học sinh nam Hogwarts sẽ phải đối mặt với hai vị nữ hoàng còn lợi hại hơn cả giáo sư McGonagall sao? Ôi, Merlin, đó thật là thảm kịch đáng sợ.
"Harry, Harry!"
Đột nhiên trong phòng vang lên giọng nói thứ ba, làm Draco từ trong tưởng tượng hoàn hồn lại, phát hiện Basilisk lại biến thành rắn nhỏ chui ra, trông rất sốt ruột.
"Sao thế, Basilisk?" Đặt Basilisk nằm trên gối bên cạnh, Harry sung sướng nhìn Draco trừng Basilisk vì bị chiếm mất chỗ.
"Ta thấy Lockhart ở lại văn phòng của Remus, muốn đi báo cho Severus, kết quả thấy cha đỡ đầu của ngươi đang ở trong văn phòng Severus. Hai người họ mặt đối mặt, ngồi đối diện với nhau trông rất hòa bình, họ không đánh nhau cũng không cãi nhau gì hết." Sau khi tỉnh dậy, Basilisk thường xuyên lang thang trong trường học, đã hoàn toàn bị đám chân dung đồng hóa thành phần tử chuyên buôn chuyện, đầu rắn ngẩng lên vô cùng cao hứng tuyên bố tin tức mình mới nhận được.
Harry và Draco nhìn thoáng qua nhau, hoàn toàn không hiểu sao Sirius lại đến văn phòng Độc Dược. Tuy mấy năm nay Sirius đã rất ít khi đánh nhau với Severus, nhưng mỗi lần gặp mặt, họ đều không thể thiếu châm chọc mỉa mai. Nói hai người họ ngồi cùng nhau hòa bình không cãi cọ, chỉ sợ toàn bộ Hogwarts chả có ai tin. Về phần Lockhart, được rồi, Remus có thể đối phó được, hoàn toàn không có gì đáng lo.
"Ngươi có nghe được họ nói gì không? Ta đang chỉ chú Sirius và giáo sư."
"Không có, ta canh chừng hồi lâu, nhưng hai người họ giống như bị trúng Duro, chỉ ngơ ngác nhìn nhau. Ta lo Severus sẽ phát hiện ra ta, ngươi cũng biết hắn luôn mơ ước nọc độc của ta, cho nên ta liền rời đi. Nhưng ta dám dùng tóc của Godric ra cá, Sirius rất kỳ quái, mặt của Severus nhìn qua có hơi vặn vẹo."
Vì sao cá cược lại dùng tóc của Sư Tổ? Trong lúc chửi thầm, Draco suy đoán rốt cuộc Sirius đã làm gì mà có thể khiến mặt cha đỡ đầu vặn vẹo. Còn Harry lại nhớ tới hè vừa rồi Sirius rất khác thường, chẳng lẽ đoạn thời gian đó có liên quan đến giáo sư Severus?
- --
Severus giờ cảm thấy rất hỗn loạn, như đang nằm mơ, hoàn toàn không có cảm giác chân thật. Nhưng phản ứng rượu mang lại nói rõ cho ông biết đây không phải là mơ. Sirius Black, kẻ thù không đội trời chung của ông tới tận bây giờ, dù là vì Harry nên đã không còn quá kịch liệt, nhưng hai người họ cũng chưa từng có lần nào ở chung hòa bình. Tuy nhiên hiện tại, ai tới nói cho ông biết, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra không? Mọi người hoặc là đang bận giải quyết công tác hậu chiến, hoặc là đang ăn mừng thắng lợi, chỉ có ông là muốn đợi một người. Ông muốn nói với Lily rằng, Voldemort đã chết, sẽ không còn có thể đuổi giết Harry nữa. Nhưng vì sao người ông đợi được, uống rượu cùng ông cố tình lại là tên Chó Đần Sirius Black kia? Gryffindor không phải nên ăn mừng cuồng hoan sao, sao lại chạy tới trước mặt ông, còn ngỏ ý mời ông uống rượu cùng?
Mà sao ông lại không đuổi tên đó đi nhỉ? Hình như trước kia ông vẫn luôn làm thế mà. Severus tuyệt đối không thừa nhận, khi thấy Chó Đần dùng ánh mắt cực kỳ đáng thương nhìn mình, nói chỉ muốn tìm một người uống rượu cùng, ông tự dưng mềm lòng. Ông đương nhiên biết, tên Người Sói kia bị Lockhart ngu ngốc dây dưa không thôi, căn bản không có thời gian rảnh bồi tên Chó Ngốc này. Đương nhiên, ông cũng rất mừng khi Chó Ngốc còn biết con đỡ đầu cùng cháu trai của tên đó còn chưa đến tuổi được uống rượu, còn biết đường không đi quấy rầy Harry và Draco. Quả nhiên, ở chung với Harry lâu, Chó Ngốc cũng tìm về được một chút chỉ số thông minh.
"Snape, chúng ta đều là những người bị lưu lại. Nhà Black chỉ còn mình ta, mà nhà Prince cũng chỉ còn lại có mình ngươi. Ha ha, người chết rồi, phiền não gì cũng không còn, chỉ có những kẻ ở lại như chúng ta, phải lưu giữ ký ức tiếp tục sống." Đại khái đã hơi say, cho nên Sirius đã hoàn toàn đánh mất vẻ lạc quan sinh động ngày thường, màu xám trong mắt vừa đậm vừa đầy bi ai không hòa tan được.
Nhìn Chó Đần không biết tự lúc nào gối đầu lên vai mình, Severus do dự có nên phóng một cái ác chú, để vai mình được tự do hay không. Đáng chết, ai cho phép tên đó đặt cái đầu ngốc kia lên vai ông! Nhưng mà đối diện với cặp mắt màu xám kia, Severus không biết vì sao tự dưng cũng thấy bi ai. Chó Ngốc nói không sai, bọn họ đều là những người bị lưu lại, những người mang theo ký ức sống tiếp. Không thể nào quên, cũng chẳng thể nào buông tay mặc kệ mọi thứ. Trách nhiệm vốn thuộc về người đã chết lại bị bọn họ gánh trên vai, biến nó thành mục tiêu sống sót, luyến tiếc buông ra.
Đột nhiên nhớ tới lời bình của Rita Skeeter về Lucius và Arthur Weasley, nói quan hệ kẻ thù không đội trời chung giữa Gryffindor và Slytherin thật ra chỉ là tình bạn đặc biệt. Severus rất muốn bắt ả bọ cánh cứng chỉ biết gây chuyện thị phi kia lại, ai nói với bà Gryffindor và Slytherin có tình bạn? Rõ ràng chỉ có kẻ thù không đội trời chung, phối hợp ăn ý thì sao, người hiểu biết ngươi nhất vốn là kẻ thù của ngươi. Hừ, ả bọ cánh cứng vô tri ngu muội, căn bản chả hiểu gì hết. Nhưng nếu nói thế, chẳng phải người hiểu ông nhất chính là tên Chó Đần Sirius Black này sao?
Bị suy luận của mình làm cho nghẹn họng, Severus cực kỳ khó chịu, một tay đẩy đầu Chó Đần ra. Sirius đã say nên không phản kháng, theo lực của Severus, nằm liệt trên sofa, miệng còn lải nhải gì đó. Không biết lòng hiếu kỳ từ đâu, Severus lại sát gần, muốn nghe xem Chó Đần có phải đang mắng ông hay không.
"Snape, Severus, tôi nên làm gì bây giờ? Peter đã bị bắt, Voldemort cũng đã chết, thù của James và Lily đã được báo, Harry cũng đã được an toàn. Remus, giờ Remus đã có Lockhart. Nhưng giờ tôi còn có thể làm gì được đây? Tôi còn cái gì để nhọc lòng sao? Severus, anh sẽ làm gì?"
Ngơ ngẩn duy trì tư thế nghe lén, đầu Severus trống rỗng. Đúng vậy, thù của Lily đã báo, Harry đã an toàn, ông nên làm gì nữa đây? Cuộc sống sau này, chẳng lẽ cũng chỉ suốt ngày đe dọa lũ quỷ con với điều chế Độc Dược thôi sao? Ông thật sự không có việc gì khác để làm ư? Chua xót cong khóe miệng lên muốn cười, nhưng lại cười không nổi. Severus đột nhiên phát hiện, thật ra ông giống y chang Chó Đần, mục tiêu đã xong, tương lai mờ mịt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.