Chương trước
Chương sau
Sáng hôm khai giảng Hogwarts, học sinh và các bậc phụ huynh chen chúc khắp sân ga 9 ¾, nhìn qua chẳng khác gì sân ga xe lửa bình thường. Đương nhiên, nếu bạn lờ đi đủ loại thú cưng và đống hành lý nổi lơ lửng theo sau chủ nhân. Harry dựa vào một cây cột, nhìn cái xe lửa kiểu mới như Muggle, cậu im lặng hoài niệm đoàn xe lửa màu đỏ chạy bằng hơi nước cổ xưa kia. Cái xe lửa cũ kỹ đó đã đưa cậu đến trường suốt bảy năm trời, giờ vĩnh viễn biến mất giống như thời niên thiếu ngắn ngủi của cậu. Hồi hồn lại, Harry phát hiện Sirius đã biến thành con chó chạy xung quanh cậu, Người Sói cứ cười tủm tỉm, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt cầu cứu của Harry, mặc cho cẩu cha đỡ đầu làm nũng. Harry cực kỳ hoài nghi thật ra Remus rất thích thấy cảnh này, bởi vì trong cặp mắt màu nâu kia tràn ngập vui sướng, thậm chí còn có cảm giác thỏa mãn khi chơi khăm thành công nữa. Quay đầu sang một bên, từ rất xa, Harry thấy được Hermione và Neville đang chạy về phía mình.
"Chào, Harry, bồ tới sớm thật. Chú Sirius, chú Remus, hai chú gần đây có khỏe không?"
"Các cháu đến cũng không tính là muộn. Neville, cha mẹ với bà nội của cháu đâu? Lâu lắm rồi chú không gặp bọn họ." Sirius biến về hình người, nhìn ra sau lưng Neville, cuối cùng cũng thoát được nỗi buồn khi phải chia lìa với con đỡ đầu.
Vươn tay chỉ về một hướng, khuôn mặt ú u của Neville ửng đỏ hưng phấn: "Họ đang ở bên kia nói chuyện với vợ chồng bác Weasley, lát nữa sẽ tới đây. Ba mẹ của Hermione cũng đang ở đó."
"Vậy chú với Remus qua đó chào hỏi họ một chút, các cháu mau mang hành lý lên xe đi. Tốt nhất là giờ lên xe trước, lát nữa người sẽ còn đông hơn nữa, cẩn thận bị xô đẩy."
Nhìn Arthur và Molly ở phía xa xa, Harry nhẹ nhàng thở dài trong lòng. Cậu đã không còn cách nào gần gũi với nhà Weasley như kiếp trước được nữa, mấy năm nay tuy cũng đã gặp mặt hai bác, nhưng trước sau vẫn duy trì khoảng cách không thân không thiết và cũng chưa từng ghé qua nhà họ chơi. Đứa con trai thứ bảy nhà Weasley đã không còn tồn tại. Có lẽ chỉ có cặp sinh đôi là Harry còn có thể ở chung thoải mái mà không có khúc mắc.
"Harry, Draco đâu? Sao chỉ có mình bồ thế này?"
Tiếp lấy hành lý của Hermione, Harry thu hồi tầm mắt. "Đang chờ chúng ta ở trong xe, bồ ấy ngại sân ga quá đông. Các bồ cũng biết, một đám người chen chúc thế này không phù hợp với Malfoy quý phái."
"Ồ, đúng là quá đáng tiếc, mình cực kỳ muốn thấy mặt không hoa lệ của bồ ấy." Hermione trợn mắt trắng, không chút khách khí trêu chọc.
Neville nhìn hai người bạn nghịch ngợm, bắt đầu tưởng tượng cảnh Draco bị chèn ép trong đám người, sau đó phát hiện hình ảnh này thật sự rất ấn tượng. Ít nhất, Neville cho rằng nếu là cậu, chỉ sợ không có cách nào nhịn cười được.
Sau khi dẫn Hermione và Neville vào hàng ghế chuyên dùng của gia tộc Malfoy, Hermione ngồi đối diện với Draco, lộ hàm răng trắng tinh, cười âm u. "Draco, sao bồ không đứng ở sân ga chờ mình với Neville? Bồ nên biết, tìm bồ trong đám người dễ tìm hơn Harry nhiều, tụi mình chỉ cần đi đến chỗ phát sáng lấp lánh là được."
"Hermione thân ái, bồ phải biết để một Malfoy ngây ngốc đừng chờ ở sân ga là một việc rất không hoa lệ." Cố gắng làm lơ lông tơ dựng đứng lên vì nụ cười của Hermione, Draco thuận tay kéo Harry qua ngồi xuống cạnh mình, âm thầm cảm thán Hermione càng ngày càng có khí thế bà hoàng. "Hơn nữa, mình cho rằng tìm Harry cũng rất dễ, chỉ cần thấy một con chó lớn màu đen la lối khóc lóc om sòm chạy quanh người nào đó thì chẳng khác gì đã tìm được Harry."
"Phụt..." Lời của Draco làm Neville nhớ tới cảnh cậu thấy được khi nãy, rất nể tình phụt cười.
Thấy ánh mắt đồng tình của Neville, Harry nhún vai, thả lỏng tay, trợn mắt trắng, sau đó làm ra vẻ u buồn nhìn trời. Từ ngày ở lại nhà cũ Black với cha đỡ đầu và Remus, Harry phát hiện mình đã làm động tác này thành thạo đến mức tạo thành phản xạ, ai biểu cậu có một người cha đỡ đầu dồi dào tinh lực, lúc nào cũng thích tấu hài cơ chứ.
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, may là vừa nãy không một ai nhận ra Harry, nếu không e là tụi mình bị vây quanh rồi. Vừa mới đến mình đã nghe được rất nhiều người thảo luận nào là 'năm nay Chúa Cứu Thế sẽ đi học', 'có ai nhìn thấy Chúa Cứu Thế hay không'... Làm mình sợ tới mức phải dặn ba mẹ nói chuyện cẩn thận chút. Harry, cho mình vài tấm ảnh của bồ đi, sau này nếu mình hết tiền, có thể bán mấy bức ảnh đó cho đám fan cuồng nhiệt của Chúa Cứu Thế."
Nhìn Harry dở khóc dở cười, Draco cười giả trân: "Hermione, mình phát hiện bồ rất có đầu óc kinh doanh, nhưng hiển nhiên vẫn chưa đủ. Bồ nên bán ảnh chụp chung của mình với Harry, như thế bồ sẽ phát hiện nguồn tiêu thụ không chỉ rộng hơn mà giá cả còn có thể nâng lên một ít. Đương nhiên, nếu mình bán cái ảnh chụp bồ ở tiệc Giáng Sinh lần trước, mình dám khẳng định học sinh nam của cả bốn Nhà đều sẽ sứt đầu mẻ trán để tranh đoạt bồ."
Hermione thở phì phò, hai má phồng lên, bị chọc ngược lại làm cô quyết đoán nói sang chuyện khác, trước giờ mỗi khi đấu võ mồm với Draco, cô đều thua nhiều thắng ít, thật không biết đến khi nào mới có thể lật lại ván cờ. "Đúng rồi, nói đến Nhà, các bồ cảm thấy mình sẽ đến Nhà nào?"
"Slytherin, đương nhiên." Draco buột miệng thốt ra đầy chắc chắn.
"Mình muốn đến Hufflepuff, nghe nói Chủ Nhiệm Nhà Hufflepuff rất giỏi môn Thảo Dược Học, hơn nữa mẹ nói học sinh Nhà đó tương đối dễ chịu, không cần phải lo có người bắt nạt mình." Mặt Neville đỏ ửng như một quả táo chín. "Nhưng mà ba lại hy vọng mình đến Gryffindor. Vốn tưởng bà nội cũng sẽ nghĩ như vậy, nhưng đêm qua, bà nội đã nói chuyện riêng với mình, nói dù là Nhà nào cũng được, không cần quá để ý."
Cả ba người đều bất ngờ, lão phu nhân Longbottom nổi tiếng cực kỳ nghiêm khắc, không nghĩ tới giờ đã thoải mái như vậy. Có lẽ, cha mẹ của Neville đã khỏi khiến lão phu nhân không còn đè nặng mọi kỳ vọng lên người cháu trai nữa chăng?
Nghĩ đến đánh giá của mình về bốn Nhà, Hermione hơi uể oải. "Ravenclaw hoặc Gryffindor, sau khi mình nghiên cứu xong <<Hogwarts, Một Lịch Sử>>, mình thấy mình đều có khả năng vào hai Nhà này. Nhưng mình hy vọng vào Ravenclaw hơn."
"Chắc bồ nhớ thương thư viện trong Ravenclaw phải không, Hermione? Nhưng mà Ravenclaw đúng thật thích hợp với bồ hơn. Ở đó, đọc sách và học tập tự nhiên như hô hấp vậy. Hơn nữa, khi bồ có ý định muốn nghiên cứu lĩnh vực nào đó, bồ sẽ phát hiện bất kỳ học sinh Ravenclaw nào cũng cực kỳ nhiệt tình tìm tài liệu giúp bồ, thậm chí tham gia cả cuộc nghiên cứu của bồ nữa. Về phần Gryffindor..." Nhớ lại nhóm Gryffindor trong trí nhớ, Harry rất bất đắc dĩ: "Mình nghĩ Gryffindor ít nhất không phải là một nơi an tĩnh, dù là phòng nghỉ công cộng hay phòng ngủ, bồ vĩnh viễn không có cách nào có một nơi yên tĩnh đọc sách được. Nghe Sirius kể, chỉ khi đến gần kỳ thi, trong phòng nghỉ của Gryffindor mới thấy được một đống học sinh đọc sách. Tuy rằng mấy năm nay đã có chút thay đổi, nhưng mình cho rằng không có nhiều khả năng thay đổi bản chất được."
"Vậy thì mình sẽ cố hết sức tranh vào Ravenclaw, mình không muốn bảy năm tới phải sống ở một nơi ồn ào. Harry, thế còn bồ?"
Phát hiện ba người dường như đều rất mong chờ đáp án của mình, Harry muốn cười khổ. Thật ra cậu đã suy xét rất nhiều lần về vấn đề này rồi, Sirius và Remus cũng nhắc đến nhiều lần, chỉ có Xà Tổ là nói Nhà nào cũng được. Có lẽ Xà Tổ không muốn trắng trợn táo bạo tranh đoạt với Lửng Tổ và Ưng Tổ chăng? Bốn Nhà đối với Harry mà nói, kỳ thật chẳng có khác biệt gì quá lớn. Cho dù cậu có ở Slytherin thì cũng không thể chạy thoát vận mệnh Chúa Cứu Tế, tuy rằng Dumbledore sẽ vì chuyện cậu tiến vào Slytherin mà phá lệ chú ý đến cậu. Nhưng Voldemort sẽ không vì thế mà buông tha cậu, Hiệu Trưởng cũng sẽ không vì vậy mà đổi Chúa Cứu Thế. Có lẽ chỉ khi cậu biến thành Squib hoặc chết đi, hoặc trực tiếp biến thành Chúa Tể Hắc Ám đời thứ ba thì may ra Dumbledore mới suy xét tới chuyện để Neville – người cùng sinh vào tháng bảy với cậu – trở thành Chúa Cứu Thế mới.
Thấy Harry trầm mặc, Hermione và Neville thắc mắc vô cùng, cho rằng Harry còn đang lưỡng lự hoặc chưa nghiêm túc nghĩ tới. Draco thì lo lắng và bực bội nhiều hơn, hắn biết rõ chuyện phân Nhà của Harry trên thực tế đại biểu cho nhiều ý nghĩa sâu xa hơn, mà những ý nghĩa đó căn bản không phải là điều Harry muốn. Tuy rằng mấy năm nay, ánh mắt của mọi người dành cho Slytherin đã hòa hoãn hơn rất nhiều, nhưng nếu Harry tiến vào Slytherin, chỉ sợ vẫn sẽ khiến nhiều thế lực phản ứng mãnh liệt. Hắn đã rất nhiều lần ám chỉ ngay trước mặt các gia tộc phụ thuộc và là bạn tốt của gia tộc Malfoy rằng Chúa Cứu Thế và Malfoy là bạn hợp tác, nhưng dù sao vẫn còn nhiều tên Slytherin bại hoại trung thành đến chết với Voldemort, ví như gia tộc Lestrange – nhà chồng của Bellatrix. Mà cái danh Chúa Cứu Thế của Harry thực chất là do lão Ong Mật tạo nên, rất nhiều người đều cho rằng Harry chắc chắn là người nối nghiệp của Dumbledore. Cho dù có bốn Nhà Sáng Lập trong tối ngoài sáng che chở cho cậu thì cũng không có khả năng đỡ được hết tất cả mọi người. Cha đã tiết lộ với hắn, cái tên đầu tỏi Quirrel kia đã trở thành giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, lão Ong Mật vẫn muốn hành động dựa theo kế hoạch huấn luyện Chúa Cứu Thế của lão. Mỗi lần nghĩ tới Harry lại phải một mình đối mặt với hồn chính Voldemort, Draco lại muốn Avada lão Ong Mật.
Nhạy bén nhận ra dao động pháp lực trên người Draco có chút không thích hợp, Harry vươn tay vỗ vỗ vai hắn, nhắc Draco bình tĩnh lại. Nhìn ra sân ga 9 ¾, tìm bóng dáng của Sirius và Remus ở trong đám đông, đôi mắt màu xanh lá hơi hoảng hốt. Quyết định đã định ra hồi còn ở Privet Drive giờ ẩn ẩn có dấu hiệu dao động. Gặp lại Draco, giáo sư Snape gọi tên thánh của mình, tìm lại được cha đỡ đầu và Remus đã mất, Hermione và Neville càng ngày càng sát với ký ức, tất cả đều làm cậu không có cách nào duy trì lý trí vốn có. Không bỏ được, thật sự không bỏ được. Hiện giờ còn chưa chạm mặt với Voldemort mà cậu đã tham lam mê luyến cảm giác ấm áp có được một lần nữa này, chờ đến giây phút nhất định sẽ tới kia, cậu còn có thể không phản kháng, buông hết tất cả, thong dong chịu chết sao? Cậu thật sự không nên ôm ấp chút hy vọng nào hay sao?
"Harry, đừng nghĩ nữa, ngủ một lát đi. Chú Remus nói khuya hôm qua bồ mới ngủ, hôm nay lại còn phải dậy sớm. Đừng lo, chờ đến khi xe lửa tới trạm, mình sẽ gọi bồ dậy." Xoa xoa đầu Harry, Draco cắt ngang Harry suy nghĩ. Nhích lại gần thêm chút nữa, để cậu dựa vào vai hắn, nhìn cậu nghe lời nhắm mắt nghỉ ngơi, Draco săn sóc phóng thêm bùa giữ ấm và bùa yên tĩnh.
"Draco, ánh mắt vừa rồi của Harry...", Hermione nhìn vẻ mặt khó hiểu của Harry, muốn nói rồi lại thôi: "Không biết có phải mình bị ảo giác hay không, vừa nãy, lúc Harry nhìn ra ngoài sân ga, có vẻ không được ổn. Tuy lúc mình hỏi cậu ấy chuyện phân Nhà, cậu ấy đã có chút là lạ rồi, nhưng vừa nãy... Mình nghĩ mình đã thấy sự tuyệt vọng trong đôi mắt của cậu ấy, tuy chỉ trong nháy mắt thôi, nhưng mình khẳng định mình không nhìn lầm. Mình chưa từng thấy nỗi tuyệt vọng nào sâu đến mức đó, ngoại trừ mấy bộ phim trên TV. Nhưng mình biết mấy cái đó là do diễn viên diễn ra, còn Harry..."
"Làm mình nhớ tới hồi mình còn nhỏ, lúc đến thăm cha mẹ ở bệnh viện Mungo vào dịp Giáng Sinh. Tuy khi đó còn rất nhỏ, có rất nhiều chuyện mình chưa hiểu, nhưng mỗi lần thấy ba mẹ nằm trên giường bệnh, mình thấy tuyệt vọng còn hơn lúc nghe người thân nói mình có thể là Squib. Rõ ràng họ đang ở trước mặt mình nhưng lại không nhận ra mình, họ không biết bản thân họ là ai, cũng không đáp lại mình chữ nào. Mình biết so với rất nhiều trẻ mồ côi, mình đã rất hạnh phúc, ít nhất mình còn có bà nội và họ hàng trong gia tộc. Nhưng mà... Khi mình nhận ra cha mẹ mình có lẽ sẽ vĩnh viễn như thế, mình nghĩ không ra còn có chuyện gì tồi tệ hơn cả chuyện này. Các bồ thấy rồi đó, ba mẹ vẫn còn nhưng họ lại không biết mình là ai. Bọn họ còn sống, xem như còn hy vọng; nhưng bọn họ không có cách nào khỏe lại, lại làm người ta cảm thấy chút hy vọng kia là sự tàn nhẫn. Mình không biết Harry khi nãy nghĩ cái gì, mình cũng biết nói sao, nhưng vừa nãy ánh mắt của Harry thật sự rất giống mình và bà nội mỗi lần về nhà sau khi đi thăm bệnh."
"Đừng nói nữa..." Khẽ cúi đầu xuống, không cho Hermione và Neville thấy hai mắt mình, Draco không có cách nào làm lơ nỗi đau cuồng bạo tận đáy lòng. Hermione và Neville đều nói đúng, nhưng đó lại là đáp án hắn không muốn nghĩ tới nhất. Từ lúc sống lại đến nay, đây đã không phải là lần đầu tiên hắn bắt gặp vẻ mặt đó của Harry, tuy rằng lần nào cũng chỉ lóe lên vài giây. Draco rất nhiều lần thấy Harry trốn vào trong góc phòng, quanh thân tràn ngập hơi thở đau khổ tuyệt vọng cùng đôi mắt màu xanh không có chút ánh sáng. Khi kể chuyện này với Sư Tổ và Xà Tổ, hắn chỉ có thể nhận được ánh mắt sâu xa của họ cùng bầu không khí trầm mặc khó thở. Draco rất muốn gầm rú với Harry, hỏi cậu vì sao vẫn không hiểu rằng hắn sẽ luôn ở bên cạnh cậu, vì sao không chịu nói lý do tuyệt vọng giấu trong lòng cho hắn biết. Nhưng mà, mỗi khi đối mặt với sắc mặt không muốn tâm sự của Harry, mỗi khi nhìn vào bộ dạng ngụy trang hoàn mỹ không thể chê vào đâu được kia, Draco không thể nào mở miệng được.
Có lẽ Harry đã ngủ rồi, ba người còn lại không hẹn mà cùng im lặng. Cảm giác hưng phấn khi sắp nhập học nháy mắt tan biến, thay vào đó chỉ có sân ga và đám đông dần dần biến mất khỏi tầm mắt, cùng với tiếng đoàn tàu chạy vang vào khoang xe yên tĩnh. Những tiếng động ồn ào bên ngoài cửa dường như đều bị ngăn cách với bọn họ.
Khi Pansy Parkinson, Blaise Zabini cùng với Goyle và Crabbe tới tìm Draco thì thấy có một cậu bé lạ hoắc đang dựa vào người hắn, hình như ngủ mất rồi, Draco trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt xanh xám ánh lên tia phức tạp khó hiểu. Còn bên phía Hermione Granger đã từng gặp vài lần cùng với Neville Longbottom – người thừa kế gia tộc Longbottom đang im lặng đọc sách. Bọn họ bắt đầu đánh giá cậu bé xa lạ kia, cậu có mái tóc ngắn màu đen nhánh hơi lộn xộn trông rất sạch sẽ thoải mái, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, mũi tinh xảo, lông mi hơi hơi rung động như cây quạt nhỏ, làn da ở giữa màu đen ngăm và trắng nõn, hình như còn gầy hơn cả Draco một chút. Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào khoang, nhưng nhờ Draco chắn nên ánh nắng chỉ chiếu đến cằm cậu bé, làm đôi môi của cậu có vẻ mờ ảo. Có lẽ để cậu bé ngủ thoải mái hơn, Draco không giống bình thường ngồi thẳng lưng, hắn buông giá quý tộc xuống, rụt rè ngồi sát cậu. Thậm chí sợi tóc bạch kim đặc trưng của nhà Malfoy gần như quấn quanh làn tóc đen nhánh của cậu bé kia, khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng tự có cảm giác hai cậu bé này đang dựa sát vào nhau.
"Khụ khụ." Tuy có hơi vô duyên, nhưng Blaise Zabini cảm thấy vẫn nên lên tiếng nhắc đám bạn trên tàu, nếu không hắn hoài nghi bọn họ sẽ bị các bạn làm lơ.
Thật ra Draco đã sớm biết có người tới, bởi vì hắn và Harry vẫn luôn duy trì thói quen thời chiến tranh, yểm bùa cảnh giác ở chung quanh. Nhưng Draco lúc này không có tâm tình đi đối phó với nhóm con cháu quý tộc kia. Huống hồ Harry rất dễ bị đánh thức. Nghe được tiếng họ, Draco ảo não, ngay sau đó điều chỉnh lại vẻ mặt của mình. "Blaise, bồ bị cảm hả?"
Nhận được ám chỉ cho phép tiến vào, bốn người nhanh chóng vào khoang ngồi xuống. May mắn đây là xe lửa mới và khoang này là khoang dành cho quý tộc, nếu không chỉ sợ sẽ tạo ra phiền toái lớn. Do bên cạnh còn có người đang ngủ, Draco chỉ gật đầu ra hiệu, không hề động đậy gì. Dù sao Hermione và Neville đã từng gặp họ vài lần, Hermione còn từng khiêu vũ với Blaise, không cần lãng phí thời gian giới thiệu cho nhau.
"Draco, hôm nay bồ tới thật sớm nha?" Thấy Pansy đã nhỏ giọng thảo luận với Hermione về thời trang kiểu mới, Goyle và Crabbe thì không thể trông cậy vào, Blaise đành tự mình ra ngựa.
Liếc mắt nhìn nụ cười xấu xa còn chưa kịp dấu của Blaise, Draco hoàn toàn mất kiên nhẫn, dùng mắt chỉ cái người đang ngủ trên vai mình: "Có gì thì nói thẳng đi, đừng có làm ồn đến bồ ấy."
"Năm nay Chúa Cứu Thế sẽ đi học cùng chúng ta đó, đây không tính là tin tức lớn sao? Giờ trên tàu chỗ nào cũng có người nhắc tới Harry Potter, thậm chí còn có người đi khắp cả đoàn tàu chỉ để tìm cho ra Chúa Cứu Thế nổi danh như cồn của chúng ta đấy." Đôi mắt luôn cười tủm tỉm hơi trừng lớn, Blaise dường như không thể tiếp nhận được chuyện Draco chẳng có chút phản ứng gì về tin tức của Chúa Cứu Thế, đang định nói tiếp thì lại thấy cậu bé đang ngủ đối diện kia đã mở mắt. Đôi mắt màu xanh biếc, hơi mơ hồ vì mới tỉnh ngủ, nhưng đã lộ ra tia sáng sắc bén. Tuy nhiên, chỉ trong chớp mắt, tia sắc bén kia biến mất, chỉ còn lại hiền hòa bình tĩnh.
"Tôi chính là Harry Potter. Tuy đây là lần đầu gặp mặt, nhưng nghe danh đã lâu, cậu Blaise Zabini." Giọng nói bình thản nghe không ra cảm xúc kèm theo nụ cười nhàn nhạt khá là giả, Harry hoàn toàn không giống như vừa mới tỉnh ngủ. "Chào bạn, tiểu thư Pansy Parkinson. Hai bạn này chắc là cậu Goyle và cậu Crabbe phải không. Tôi thường nghe Draco nhắc đến bốn bạn, xin lỗi vì hành vi thất lễ khi nãy."
Nhìn Chúa Cứu Thế hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng, cùng với cánh tay vươn ra bày tỏ thiện ý kia, bốn người miễn cưỡng duy trì nét mặt bình tĩnh. Cả bốn mang theo tâm sự khác nhau, từng người bắt tay với Harry, ngay cả Blaise đã quen với bất kỳ tiệc xã giao nào cũng hơi mất tự nhiên. Dù sao, là ai cũng không có cách nào lập tức quên đi chuyện thất lễ như cà khịa người ta ở ngay trước mặt thế này.
"Draco, bồ không đúng rồi. Nếu cậu Potter đang ở ngay trước mắt, tốt xấu gì bồ cũng nên nhắc nhở mình một chút, như vậy mình đã không đến mức thất lễ ở trước mặt cậu Potter rồi."
Trợn mắt nhìn Blaise ra vẻ ảo não, Pansy không thèm giữ mặt mũi cho bạn mình: "Thôi đi, Blaise, nói không chừng Draco đã sớm kể hết việc xấu của bồ cho Potter nghe, bồ đã không còn hình tượng từ lâu rồi. Cho nên, bồ đừng giả vờ nữa, mình đỡ bị đau mắt. Ngoài ra, ở đây không có cô gái ngây thơ nào cần bồ dùng lời ngon tiếng ngọt lấy lòng đâu."
"Ồ không, Pansy thân ái của mình, sao bồ có thể nhẫn tâm với mình như thế?" Lập tức ra vẻ đau lòng, Blaise hoàn toàn không biết Draco và Harry cùng lúc liên tưởng tới Sư Tổ khoái diễn kịch nào đó. "Nhưng mà, nhóm Gryffindor đang đi tìm Chúa Cứu Thế chắc không ngờ được cậu Potter đang ngủ trong khoang tàu của Malfoy đâu." Thay đổi giọng điệu, lập tức để lộ ra ý thử.
Giúp Harry sửa sang lại tóc rối do ngủ, Draco bày ra nụ cười giả tạo như từ trước tới nay: "Cha đỡ đầu của Harry là cậu họ của mình, hơn nữa bà nội của cậu ấy là một Black, mình nghĩ tụi mình ngồi cạnh nhau là chuyện hết sức bình thường." Trả lời đơn giản nhưng lại móc nối quan hệ của Malfoy với Potter thông qua Black, không thể không nói lời đáp này có ý nghĩa sâu xa.
Blaise đang định nói tiếp thì cửa khoang đột nhiên bị mở ra, tiếng ồn ào từ bên ngoài tràn vào. Hắn không vui nhìn ra cửa, phát hiện người cắt ngang cuộc trò chuyện là một tóc đỏ.
"Cái kia, xin hỏi Harry Potter có ở đây không? Chỉ còn mỗi khoang của các bạn là tôi chưa tìm thôi."
Ron Weasley.
Chỉ là một khuôn mặt, một cái tên nhưng nội tâm của Harry nháy mắt trở nên quay cuồng, ánh mắt phức tạp, cả khuôn mặt che kín bóng ma. Còn Draco, lập tức phóng ra tầm mắt lạnh băng bén nhọn làm nhóm người trong khoang, ngoại trừ Harry ra, đều tự dưng thấy rét lạnh, Hermione và Neville bỗng nhiên cảm thấy Draco lúc này có một loại cảm giác đáng sợ xa lạ.
"Tôi chính là Harry Potter." Trước khi Draco mở miệng, Harry đã khôi phục lại bình tĩnh lên tiếng, nhưng Hermione nhạy bén nhận ra câu trả lời này ẩn chứa rất nhiều cảm xúc lẫn lộn.
"Cậu thật là Harry Potter? Là Harry Potter, Chúa Cứu Thế trong lời tiên tri, mới một tuổi đã đánh bại Người Kia! Cuối cùng tôi cũng đã tìm được cậu, ba nói với tôi rằng năm nay cậu cũng sẽ đi học, nhưng tôi đã tìm toàn bộ xe lửa mà không thấy cậu đâu!" Ron Weasley cực kỳ kích động, bước chân đến trước mặt Harry, cánh tay múa may đến mức sắp đụng tới người cậu, đôi mắt tìm tòi trên trán Harry, ý đồ muốn nhìn thấy vết sẹo nổi tiếng kia. Có lẽ y thật sự quá mức hưng phấn cho nên hoàn toàn không nhận ra bầu không khí quỷ dị lạ thường trong khoang cùng ánh mắt lạnh băng của Draco.
Một tay kéo Harry ra sau lưng, cảm thấy cậu đờ người ra, Draco miễn cưỡng đè nén cơn tức giận đang bùng cháy, lạnh như băng bóp tắt hưng phấn của Ron Weasley: "Tôi nghĩ, ít nhất cậu nên nói tên của mình ra trước. Nếu ai ai ở trên xe cũng vô lễ giống cậu, thô lỗ vọt tới trước mặt Harry biểu hiện sự sùng bái với cái danh hiệu 'Chúa Cứu Thế' này, chắc từ nay trở đi Harry sẽ ghét ngồi trên tàu tốc hành Hogwarts mất."
Đứng ở phía sau Draco, mắt nhìn qua vai hắn, Harry thấy Ron Weasley – bạn tốt, người anh em, đồng đội, đồng thời cũng là kẻ ra tay giết mình ngày xưa – vặn vẹo khuôn mặt vì câu nói của Draco, tự dưng cảm thấy như đã qua mấy đời người. Sau khi sống lại, người duy nhất cậu không muốn đối mặt chỉ có Ron Weasley, một lần Avada, không ai nợ ai. Hiện giờ lại lần nữa thấy cái người đã chia đồ ăn vặt cho mình trên xe lửa trong ký ức, Harry chỉ thấy đau khổ không nói nên lời. Cậu chưa từng nhớ rõ, hiểu rõ từng chuyện vui buồn, đau khổ ở kiếp trước như lúc này.
"Mình là Ron Weasley, Harry, chào cậu. Từ nhỏ mình đã được nghe chuyện về cậu, mình rất sùng bái cậu, mình còn biết trên trán cậu có một vết sẹo hình tia chớp. Ừm... Ý mình là, mình có thể làm bạn với cậu không?"
Nhìn cặp mắt mong đợi quen thuộc, nhìn bàn tay quen thuộc lướt qua Draco duỗi về phía mình, Harry căn bản không thể nghĩ được điều gì khác. Cậu chỉ nhớ được mỗi một chuyện, chính bàn tay phải này đã cầm cây đũa phép thân gỗ liễu, lõi từ lông đuôi bạch kỳ mã phóng Avada vào mình. Cậu bỗng nhiên phát hiện, thật ra ngay từ lúc đầu Ron đã không kết bạn với Harry Potter, y vươn tay là vì danh hiệu "Chúa Cứu Thế" treo trên đỉnh đầu mình mà thôi.
"Xin lỗi, tôi cho rằng mình chưa cho phép cậu gọi tên thánh của tôi, cậu Weasley. Mặt khác, tôi không có gì đáng để sùng bái cả. Sở dĩ tôi may mắn thoát chết là vì mẹ tôi đã dùng mạng của bà đổi lấy mạng của tôi. Người thực sự đánh bại Voldemort là mẹ của tôi, Lily Evans." Không khó khăn như trong tưởng tượng, nói ra câu này không hề tốn nhiều sức lực như cậu đã tưởng, thậm chí cậu còn có thể bày tỏ mục đích rõ ràng. Tuy nhiên, Harry vẫn cảm thấy mệt mỏi, một loại mệt mỏi ngay sau khi bước qua bình tĩnh.
Ron Weasley vẫn duy trì tư thế duỗi tay, cứng ngắc tại chỗ. Y không ngờ mình sẽ bị từ chối, cha và mẹ đã từng gặp qua Chúa Cứu Thế rất nhiều lần, cha còn kể Chúa Cứu Thế là một người cực kỳ hiền lành và không kiêu căng. Nhưng hiện tại là thế nào vậy? Ai có thể nói cho y biết vì sao Chúa Cứu Thế Harry Potter hiền hòa, không có nửa điểm kiêu căng trong miệng cha lại trực tiếp từ chối y như vậy không? Xấu hổ thu tay về, mặt của Ron đã đỏ bằng màu tóc, luống cuống tay chân đứng ở đó, sau đó giống như đột nhiên tỉnh ngộ, y chạy đi mất.
Nhìn chằm chằm vào cái tên tóc đỏ đã chạy đi kia, Draco tỏa ra tín hiệu nguy hiểm khắp toàn thân. Blaise nghĩ không ra, chỉ là một cậu bé tóc đỏ vô lễ mà thôi, vì sao lại khiến Draco trở nên đáng sợ như vậy. Trong nháy mắt khi Draco kéo Chúa Cứu Thế ra sau lưng bảo vệ, Blaise tin chắc Draco đã ở trong trạng thái đề phòng cao độ. Lúc tên tóc đỏ duỗi tay với Chúa Cứu Thế, trong mắt Draco tràn ngập sát ý, hơn nữa hình như đã phải dùng lực khống chế cực lớn mới không đi băm nát cái tay hướng về Chúa Cứu Thế kia.
"Được rồi, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, không cần quá để ý, tất cả về chỗ ngồi đi." Đặt tay lên vai Draco, Harry mỉm cười đánh vỡ không khí quỷ dị trong khoang.
Hermione và Pansy rất nhanh đã quay về đề tài quần áo trang sức, Goyle và Crabbe lấy một đống lớn đồ ăn vặt bắt đầu chiến đấu hăng hái, Neville cũng đã gia nhập vào đội ngũ tiêu diệt đồ vặt này. Chỉ có Blaise, đối mặt với Draco vẫn căng thẳng cùng Chúa Cứu Thế bình thường như không có chuyện gì kia, lại không có cách nào nhẹ nhàng tự tại được, hắn âm thầm oán sao bản thân lại nhạy bén như vậy, nhạy bén cũng là một loại tra tấn. Tầm mắt liếc qua liếc lại, Blaise chuyển hướng về phía hai cô gái, bắt đầu thảo luận thời trang với các cô.
Vô thanh vô tức ếm một cái bùa chắn tầm nhìn, đảm bảo người đối diện không thể thấy rõ, Harry mới chuyên tâm đối mặt với Draco. Thấy Draco vẫn nắm chặt tay, Harry thầm thấy may vì đã che chắn tầm mắt đối diện, cậu khạy tay Draco ra, không hề bất ngờ phát hiện lòng bàn tay đã có vết máu nhàn nhạt. Niệm bùa chữa trị, nhìn bàn tay khôi phục trắng nõn, Harry định chữa cho cái tay còn lại nhưng lại bị Draco né đi. Cuối cùng hắn cũng khôi phục bình tĩnh tự chữa cho mình, sau đó nắm chặt lấy tay Harry, dùng sức rất mạnh, giống như sợ đối phương sẽ biến mất bất kỳ lúc nào.
Túy ý để Draco nắm lấy tay mình đến phát đau, Harry cụp mi mắt xuống, không cho đối phương thấy rõ cảm xúc của mình. Thật ra cậu cảm nhận rất rõ sát ý của Draco khi đối mặt với Ron, cũng biết đây là chuyện không có khả năng tránh được. Vì hắn là Slytherin, một khi Slytherin đã coi bạn là người một nhà thì sẽ dùng hết thủ đoạn bảo vệ bạn được an toàn, những kẻ uy hiếp đến bạn, làm bạn bị thương sẽ bị họ cảnh cáo và trả thù điên cuồng. Từ ngày gặp lại Draco đến giờ, Harry chưa từng hỏi những chuyện đã xảy ra sau khi mình chết ở kiếp trước. Không phải không muốn hỏi, mà là không dám. Ron Weasley, ở trong mắt Draco, không chỉ là kẻ đã giết cậu, mà còn là tên phản bội lòng tin của Slytherin, hắn không thể nào không đau, cũng không có chuyện không trả thù. Harry có thể thuyết phục bản thân không hận Ron nhưng cậu không có cách nào thuyết phục Draco cũng như cậu được. Cho nên Harry chỉ có thể lơ đi, không ép bản thân đoán xem Draco đã điên cuồng đuổi giết Ron như thế nào. Harry biết rõ cậu căn bản không phải là Thánh, nếu lúc ấy cậu không chết, có lẽ cậu sẽ hận, sẽ muốn trả thù, cũng có lẽ sẽ phải mất rất lâu mới thuyết phục được bản thân buông bỏ thù hận. Nhưng mà cậu thật sự quá mệt rồi, nửa đời trước chiến đấu để tiêu diệt Voldemort, đến tuổi già vẫn phải chiến đấu bảo vệ các đồng đội và ngôi nhà Hogwarts, dường như chỉ có mười năm sống ở Privet Drive là cậu mới thật sự là một đứa trẻ. Chết, có lẽ đúng là cách giải thoát và trốn tránh tốt nhất.
"Harry, hãy rời xa Ron Weasley." Có lẽ phát hiện mình thất thố, Draco thu hồi lực trên tay, cẩn thận kiểm tra xem tay Harry có bị thương hay không. "Mình tuyệt đối không cho phép bồ lại để cái tên phản bội kia có cơ hội tổn hại đến bồ nữa, nhớ kỹ đấy. Nếu nó ngoan ngoãn, mình có thể coi như nó không tồn tại. Nhưng nếu..." Nhìn thẳng vào mắt Harry, Draco nhấn mạnh: "Nếu để mình biết nó dám chạm vào một sợi tóc của bồ, mình sẽ khiến nó phải hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này."
Đối mặt với thái độ kiên quyết của Draco, Harry chỉ có thể gật đầu đáp ứng, đồng thời thở dài trong lòng. Cậu cũng không phải bị M, bị trúng Avada một lần rồi, nếu còn không hiểu phải tránh xa, vậy thì đầu cậu đúng thật chứa đầy sên như giáo sư đã nói. Đáng tiếc, thái độ ngoan ngoãn của Harry cũng không làm Draco thật sự yên tâm, hắn biết nhà Weasley trung thành với Hội Phượng Hoàng, không có chuyện rời xa Chúa Cứu Thế. Còn tên Ron Weasley đáng chết kia đặc biệt không hiểu thức thời là cái gì. Kỳ thật ở trong lòng Draco, cặp song sinh rất không tồi, hắn có thể tiếp nhận Bill và Charlie, thậm chí có thể chịu đựng được cả Percy và Ginny. Chỉ là, muốn hắn tha thứ cho Ron Weasley, dù có là Merlin thì cũng không làm được. Draco vẫn luôn không hiểu, dù mỗi gia tộc đều sẽ có một hai tên phản nghịch, dù nhà Weasley đã từ bỏ vinh quang quý tộc, nhưng họ vẫn là gia tộc Gryffindor chính trực, trung thành, vì sao lại xuất hiện trường hợp đặc biệt làm người ta không thể chịu được như Ron Weasley cơ chứ.
Lúc này Harry và Draco cũng không biết, Ron Weasley đã phát tiết cơn tức giận vì bị từ chối ở khắp mọi nơi. Tuy hiện tại thái độ của nhà Weasley đối với Slytherin cũng đã hơi hòa hoãn như những người khác, nhưng họ vẫn chán ghét và căm thù dòng họ Malfoy. Cho nên, giờ cặp sinh đôi và Percy đều đã biết chuyện Chúa Cứu Thế kết bạn với Malfoy, mà lúc họ nói chuyện với nhau không hề kiêng dè gì cả. Cho nên, trên xe lửa, cuộc tranh luận về Chúa Cứu Thế là anh hùng chính nghĩa đánh bại Voldemort hay là kẻ phản bội đi kết bạn với gia tộc Tử Thần Thực Tử Malfoy đã truyền khắp học sinh các cấp của bốn Nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.