Gần đây Gia Tinh trong Phủ Malfoy luôn buồn rầu, bởi vì bọn chúng không biết cậu chủ nhỏ cao quý Draco gặp phải chuyện gì mà lượng ăn ít hơn rất nhiều so với ngày thường, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu cũng luôn nhăn nhăn nhó nhó, làm các Gia Tinh không biết làm sao mới tốt. Do đó, chúng đã tập hợp trong nhà bếp, mồm năm miệng mười đề ra các chủ ý cải thiện tình huống này, nhưng thảo luận mãi mà vẫn không có kết quả gì ngoại trừ một loạt tiếng đập đầu vào tường. Cuối cùng, một con Gia Tinh tên Dobby nảy ra ý tưởng là báo cáo tình huống này cho ông chủ Lucius, ông chủ Lucius nhất định có thể giải quyết phiền não của cậu chủ, sau đó, cậu chủ sẽ không còn ăn ít và nhíu mày nữa. Đề nghị này được toàn thể Gia Tinh tán thành, dẫn đến chuyện Lucius Malfoy gặp được Dobby trong trạng thái kích động ở phòng đọc sách. "Có chuyện gì sao?" Lucius thấy hơi kỳ quái, tuy Dobby phụ trách quét dọn phòng đọc sách nhưng rất ít khi xuất hiện ở trước mặt ông. Hiện giờ thấy Dobby kích động như thể muốn ngất xỉu bất kỳ lúc nào, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không. "Ông chủ, Dobby đại diện cho toàn bộ Gia Tinh trong Phủ báo cáo một việc với ngài. Gần đây không biết cậu chủ Draco gặp chuyện gì mà sức ăn so với ngày thường giảm đi rất nhiều, hơn nữa lúc nào cũng cau mày. Chúng tôi đã nghĩ rất nhiều cách, đã đến nhiều nhà hàng nổi tiếng nhất học nấu ăn, nhưng cậu chủ vẫn ăn rất ít. Chúng tôi thật sự hết cách rồi, cho nên mới tới hỏi ông chủ một chút, có phải cậu chủ không hài lòng về khả năng phục vụ của chúng tôi hay không. Mặc kệ có yêu cầu gì, chúng tôi đều sẽ cố gắng cải tiến." "Có chuyện này sao?" Nghe xong lời Dobby, Lucius lập tức chau mày, cảm thấy gần đây mình bận quá nên đã lơ là cục cưng rồng con nhà mình. "Làm rất tốt, chuyện quan trọng như vậy đúng là nên nói với ta. Chờ lát nữa ta sẽ đi tìm Draco hỏi chuyện, mi đi xuống đi." "Cissy thân ái, Dragon của chúng ta đang phiền lòng chuyện gì sao?" Trong hoa viên, Lucius ngồi xuống cạnh Narcissa, hy vọng có thể nghe được tin có giá trị từ chỗ vợ mình. "Anh yêu, gần đây anh bận quá, em có thể hiểu. Có điều, Dragon đúng thật đang phiền lòng." Narcissa vừa uống hồng trà vừa thưởng thức vẻ mặt phiền não ít khi xuất hiện của chồng mình, bà sung sướng gợi ý: "Sao anh không tự mình đi hỏi đi, anh cũng biết có rất nhiều chuyện em không giúp gì được cho Dragon, nói không chừng anh lại có thể dễ dàng giải quyết phiền não cho nó đấy." Lucius đau khổ âm thầm giận Narcissa cố tình chơi ông. Còn không phải là thích nhìn bộ dạng không quý tộc của mình sao, đáng tiếc, ông đúng thật là hết cách với tính tinh nghịch của vợ mình. "Cissy, vợ yêu của anh, em nhẫn tâm nhìn ông xã em buồn bực sao? Gần đây anh quá bận, đến cả làn da cũng bị cháy nắng rồi đây này." "Lucius, anh biết không, hôm nay đã đến tháng bảy rồi đó." Để lại một câu nhắc nhở, Narcissa ưu nhã bước chân về phòng mình. Bà có hẹn với vài vị phu nhân quý tộc cùng đi xem buổi trình diễn thời trang của Muggle, không thể đến muộn được. Về phần phiền não của Dragon, tin rằng đứa con trai đã sớm trưởng thành nhà mình nhất định có thể giải quyết. Nhìn vợ yêu rời đi, Lucius điên cuồng suy nghĩ. Rốt cuộc là có chuyện gì hoặc người nào có liên quan đến tháng bảy? Hơn nữa, còn có thể làm Dragon phiền não? Ông liệt kê toàn bộ người ông quen biết trong đầu một lần nhưng vẫn không nghĩ ra Dragon rốt cuộc đang đau đầu chuyện gì. Chẳng lẽ gần đây mình quá ít quan tâm đến con, chẳng lẽ mình thật sự là một người cha vô trách nhiệm sao? Trong lúc rối rắm, quý tộc bạch kim hoàn toàn không chú ý tới tư duy của mình đã bay lên một nấc rất xa. Lucius ủ rũ cụp đuôi về phòng đọc sách, hy vọng mấy bức chân dung của gia tộc Malfoy trong phòng có thể giúp được ông chuyện này, cùng lắm thì điều động toàn bộ lực lượng của gia tộc lên. "Draco?" Xà Tổ, Sư Tổ ở lại Phủ Malfoy thấy Malfoy lớn ủ ũ cụp đuôi, hoàn toàn mất hình tượng chim công hoa lệ, sau khi dò hỏi nguyên do xong, họ lại lần nữa chắc chắn Malfoy lớn có thuộc tính cuồng con, âm thầm cười lớn trong lòng. Sư Tổ trực tiếp bày ra vẻ mặt dào dạt đắc ý, như đi xem kịch chọc Lucius đến cả màu tóc cũng đã ảm đạm: "Lucius, ta đoán ngươi đã quên mất sinh nhật của Harry nhà chúng ta là ngày 31 tháng 7 rồi, phải không? Người có thể làm Dragon nhà ngươi đau đầu nhưng lại không muốn nói với ngươi, ngoại trừ Harry ra thì ta không còn nghĩ ra được ai khác nữa. Ôi, ngươi làm ta đau lòng quá, thế mà lại không nhớ tới sinh nhật của Harry. Harry nhà ta người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, ngay cả mấy động vật trong Rừng Cấm cũng thích chơi cùng với Harry, gần đây ta và Salaz đều đang chuẩn bị quà sinh nhật cho nó đó." Thấy vẻ mặt "Ta quá đau lòng, ngươi là người xấu" của Sư Tổ, Lucius đột nhiên cảm thấy mình quả thật tự chuốc lấy khổ khi xin sự giúp đỡ từ hai Nhà Sáng Lập, đặc biệt còn là vì nguyên do này. Bị Sư Tổ chê cười thôi thì không nói, còn tự dưng biến thành người xấu. Ai mà chẳng biết Sư Tổ, Xà Tổ cực kỳ yêu thương Harry Potter, ngay cả Lửng Tổ, Ưng Tổ cũng suốt ngày Harry thế này Harry thế nọ, cực kỳ giống cha mẹ ngày ngày khoe khoang con cái vậy. "Nào có đâu, thưa ngài, sao tôi có thể quên sinh nhật của Harry được? Tôi chỉ không ngờ một món quà sinh nhật mà cũng có thể làm Dragon phiền lòng đến thế, gia tộc Malfoy còn chưa đến mức không có lấy một món quà đem đi tặng." Lucius ngoan ngoãn nhận sai, ông không muốn vì chuyện này mà bị bốn Nhà Sáng Lập nhớ thương. "Có lẽ Draco muốn tặng một món quà đặc biệt." Xà Tổ đột nhiên chen vào, tránh cho Sư Tổ tiếp tục lải nhải, ông không muốn thấy Lucius bị Sư Tổ trêu quá mức, tốt xấu gì người ta vẫn là học sinh Nhà Slytherin. "Lucius, ta cho rằng ngươi nên trực tiếp hỏi Draco, là món quà gì khiến nó đau đầu như vậy. Ngươi cũng biết, với năng lực của nó, đó tuyệt đối không phải món quà đơn giản gì." Thật ra Draco thật sự chỉ muốn tặng một món quà lớn cho Harry mà thôi, có điều món quà này không phải món đồ mà là một người sống sờ sờ - Sirius Black. Draco biết Sirius Black vẫn luôn là cây kim trong lòng Harry, là điểm mấu chốt cuối cùng của cậu, mà ở trong lòng mẹ hắn, Sirius Black không chỉ là huyết mạch cuối cùng của gia tộc Black, mà còn là người em họ mà bà không thể nào quên. Hắn nhớ tới bộ dạng nản lòng sa sút tinh thần của Harry vào năm thứ 5, cũng nhớ rõ khi nhận được tin, mẹ mình đã khóc lóc thảm thiết ra sao. Cho nên Draco muốn cứu người cậu chưa từng gặp mặt này ra khỏi Azkaban, hơn nữa còn phải tìm cách khôi phục lại danh dự cho ông. Không khó để cứu Sirius Black ra khỏi Azkaban, nếu kiếp trước tự ông có thể vượt ngục, vậy thì không có chuyện gì mà gia tộc Malfoy không làm được. Cái khó là, làm thế nào để rửa sạch oan khuất, thuận lợi lấy lại tài sản của nhà Black, còn không thể để lão Ong Mật kia nghi ngờ. Draco tin chắc rằng ở trong mắt lão Ong Mật, gia tộc Malfoy không thể tin hoàn toàn, đương nhiên cụ ta cũng sẽ không trực tiếp buông tay để Voldemort hưởng lợi. Lấy lòng dạ của lão Ong Mật, tuyệt đối sẽ không cho rằng gia tộc Malfoy sẽ tặng không cho Chúa Cứu Thế một người cha đỡ đầu, cũng sẽ không tin Malfoy đã phản bội hoàn toàn với Voldemort. Có lẽ ở trong mắt cụ, để cha giống cha đỡ đầu, trở thành gián điệp hai mang mới là kết quả tốt nhất. Xem ra, cần phải tìm thời cơ, tẩy sạch Dấu Hiệu Hắc Ám cho cha và cha đỡ đầu, rồi để lão Ong Mật thấy cánh tay trái sạch bách kia, đảm bảo cụ ta không thể nào lại bắt cha và cha đỡ đầu làm gián điệp được nữa, như thế nhà mình sẽ không còn giống như kiếp trước, gặp phải tình cảnh gian nan sau chiến tranh. Vậy rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể hoàn mỹ đưa Sirius Black đến bên Harry đây? Draco ngồi trước bàn học của mình, đau đầu suy nghĩ. Lúc Lucius vào phòng con trai, hình ảnh ông thấy là cảnh Draco trầm tư. Dragon cố tình cau mày, làm khuôn mặt bánh bao biến thành bánh bao nhão, thật sự rất đáng yêu. Nhưng Lucius cuồng con khó tránh khỏi hơi buồn bực, con trai 9 tuổi giờ chỉ có vẻ ngoài trẻ con, linh hồn đã trưởng thành, làm ông mất đi rất nhiều niềm vui khi được làm cha! Voldemort đáng chết, lão Ong Mật đáng chết, những tên dám bắt nạt rồng con nhà mình đều đáng chết hết! Cũng may Merlin phù hộ, Dragon còn có thể sống lại, Malfoy không bao giờ phạm sai lầm vào cùng một chỗ, mọi chuyện vẫn còn kịp cứu vãn. "Dragon của cha, có chuyện gì làm con phiền não sao? Chúng ta là người nhà mà, cứ nói đi, cha con rất vui lòng giúp đỡ." Vừa quay đầu lại, Draco liền hoài nghi có phải mình suy nghĩ lâu quá nên sinh ra mệt mỏi, bị hoa mắt rồi không. Tuy hắn luôn biết Malfoy hào nhoáng, nhưng sao cứ có cảm giác mái tóc của cha chói quá mức cho phép vậy? Hơn nữa, đôi mắt của ông còn phát tia sáng long lanh "Nói đi, nói đi, cha nhất định sẽ giải quyết cho con, cha chính là người cha tốt nhất", làm ánh sáng trong phòng tăng lên gấp mấy lần. Đột nhiên nhớ cha đỡ đầu và Harry đều không ít lần châm chọc cha hắn như một con chim công lúc nào cũng khoe lông chim vàng sáng lấp lánh ở mọi lúc mọi nơi, Draco vô cùng buồn. Vì sao kiếp trước hắn chưa từng phát hiện ra thuộc tính sinh vật phát sáng của cha nhỉ, đặc biệt là lúc ông phát tác thuộc tính cuồng con. Có lẽ là vì kiếp trước, khi mình thực sự trưởng thành, cha đã không còn nữa. Đến khi mất đi người cha vẫn luôn che chở cho mình, đối diện với chiến tranh, với mọi áp lực, hắn mới nhận ra bản thân đã ấu trĩ đến buồn cười. Cảm nhận độ ấm từ bàn tay cha nhẹ nhàng đặt lên vai, Draco âm thầm thề mình không được trở thành một tên ăn chơi trách táng chỉ biết hưởng thụ sự che chở của cha nữa, hắn nhất định phải đứng cạnh cha, cùng ông tìm lại vinh quang cho gia tộc Malfoy. "Cha, con biết mẹ còn có một người em họ, tên là Sirius Black, giờ đang bị giam ở Azkaban. Tuy con chưa từng gặp nhưng ông ấy đúng thật là cậu của con." Nghĩ một hồi, Draco quyết định nói cho cha biết suy nghĩ của mình, dù sao hiện tại cha vẫn rõ Bộ Pháp Thuật hơn hắn. "Ừ, đúng là như thế. Nhưng mà sao con đột nhiên lại nhớ tới cậu ta?" "Kiếp trước, Harry từng kể với con chuyện của cậu, và con cũng biết mẹ vẫn luôn nhớ thương cậu Sirius. Từ khi Harry vào Hogwarts đến nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, không còn dư thời gian và sức lực nữa. Nhưng hiện tại, phần lớn vấn đề đã đi vào quỹ đạo, không cần lại phải để ý kỹ nữa, cho nên giờ con muốn cứu cậu ra ngoài." Nhớ tới Sirius nghịch ngợm phá phách kia, Lucius nhíu chặt mày. Ông không phải chưa từng nghĩ tới chuyện này, đáng tiếc người ta không cảm kích, mà bản thân ông cũng tìm không ra chứng cứ mấu chốt, cho nên mới để Cissy phải đau lòng khổ sở. "Dragon, nếu Harry đã kể cho con, vậy cha đoán con biết chứng cứ có thể lật lại vụ án đang ở đâu?" "Vâng, thưa cha. Nhưng chứng cứ này là một người sống, và người này đang ở nhà Weasley. Chuyện con đau đầu là làm thế nào mới có thể đưa chứng cứ hoàn mỹ tới trước mặt công chúng, vừa không để lão Ong Mật đoán được động tác của chúng ta, vừa không để Bộ Pháp Thuật có cơ hội chống chế. Còn có một điểm mấu chốt là, người đầu tiên cậu gặp sau khi rời khỏi Azkaban không thể là lão Ong Mật và tốt nhất cũng đừng là nhà Weasley." "Dragon, kể tỉ mỉ ra cho cha nghe nào." "Cha, người làm chứng năm đó chính là Peter Pettigrew, một thành viên trong 'Nhóm Đạo Tặc'. Năm đó, sau khi lời tiên tri bị tiết lộ, vì bảo vệ cả nhà Harry, bọn họ đã dùng Bùa Trung Tín, lúc đầu Người Giữ Bí Mật là cậu. Nhưng cậu cảm thấy mình quá thu hút ánh nhìn, với lại mọi người ai ai cũng biết quan hệ giữa cậu và James Potter, cho nên cậu đã đưa ra phương án âm thầm đổi Người Giữ Bí Mật mới, còn cậu vẫn tiếp tục ở bên ngoài thu hút sự chú ý. Con phải thừa nhận, chủ ý này không tồi, đáng tiếc họ đã tin lầm người. Người Được Chọn là Peter Pettigrew, mà kẻ này đã đầu hàng Voldemort, bán đứng cả nhà Harry. Tối đó khi biết được nhà Harry xảy ra chuyện, cậu lập tức biết Peter đã phản bội, vì thế liền đuổi giết hắn. Nhưng tên Peter kia chỉ bỏ một ngón tay, làm nổ mọi thứ, sau đó lợi dụng hình thái Animagus của mình, biến thành một con chuột chạy thoát khỏi tay cậu. Bởi vì không còn một ai khác ngoài người trong cuộc biết đã thay đổi Người Giữ Bí Mật, cho nên Peter thành công đổ hết tội danh của mình lên người cậu. Còn cậu cảm thấy tại chủ ý của mình nên mới hại chết vợ chồng James Potter, cậu không biết Peter giả chết, tưởng mình đã báo thù thành công, cho nên đã không phản kháng khi bị bắt vào Azkaban. Nhưng trên thực tế, sau khi chạy thoát khỏi tay cậu, Peter đã hóa thành chuột trốn trong nhà Weasley, đồng thời trở thành thú cưng của nhà đó. Kiếp trước, vào năm thứ 3, cậu thấy ảnh chụp chung cả nhà Weasley trên tờ báo được Fudge đưa tới Azkaban, nhận ra con chuột kia, còn biết hắn đang ẩn núp cạnh Harry. Animagus của cậu là một chó lớn màu đen, cậu đã dùng hình dạng con chó trốn ra khỏi Azkaban, lẻn vào Hogwarts tính giết chết Peter. Sau này được Remus Lupin trợ giúp, cậu đã bắt được Peter, đồng thời chứng minh trong sạch với Harry, nhưng Peter lại chạy thoát được. Không có cách nào rửa sạch tội danh, cậu chỉ có thể chạy trốn khắp nơi, duy trì viết thư qua lại với Harry. Đến năm thứ 5, trong trận chiến tại Bộ Pháp Thuật, cậu bị trúng lời nguyền chết chóc của dì Bellatrix, rớt xuống màn che. Về phần Peter, sau khi chạy thoát vào năm 3, hắn tìm được Voldemort, hợp tác với Barty Crouch con vào năm 4, thông qua cuộc thi Tam Pháp Thuật bắt được Harry, dùng máu của cậu ấy giúp Voldemort sống lại." Lucius giật mình, đương nhiên ông biết Peter là ai, chỉ là không ngờ một tên nhỏ bé chỉ biết vâng vâng dạ dạ, trốn sau lưng Potter lại có thể làm ra nhiều chuyện như vậy. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, sẽ không ai đi để ý một con chuột, đương nhiên có thể tránh được ánh mắt của mọi người, âm thầm làm chuyện xấu. Hơn nữa căn cứ theo lời kể của Dragon, vào năm đầu tiên của nó, hồn chính Voldemort đã bám lên người Quirrel trà trộn vào Hogwarts, rất có thể ngay lúc ấy, hắn đã liên lạc với Peter. Thậm chí, nói không chừng nhờ có sự trợ giúp của Peter, hồn chính mới có thể chạy thoát khỏi Hogwarts, Nhóm Đạo Tặc năm đó có thể nói là biết hết toàn bộ ngóc ngách trong Hogwarts. "Một con chuột đúng thật rất khó phòng bị, mà nhà Weasley lại là thành viên của Hội Phượng Hoàng, nói không chừng con chuột này đã biết rất nhiều bí mật mỗi khi nhà họ giao lưu với các thành viên Hội Phượng Hoàng khác. Nếu Arthur Weasley mang Peter trên người, vậy thì cha có rất nhiều cơ hội để hắn hiện nguyên hình. Ai mà chả biết cha bất hòa với cái tên tóc đỏ đó, hay cãi cọ thậm chí ra tay đánh nhau là chuyện bình thường, chỉ cần một câu thần chú không cẩn thận đọc sai là có thể biến con chuột đó trở về hình dạng phù thủy." "Đó cũng là một cách hay. Nhưng con nhớ Harry từng kể lúc đầu con chuột đó được Percy Weasley coi là thú cưng mang đi Hogwarts, sau này lại trở thành thú cưng của con trai út nhà bọn họ - Ron Weasley. Hiện tại không biết Peter có phải đã ở Hogwarts rồi hay không, con với Harry đều không quá thân thiết gì với Percy Weasley. Mà nếu là như vậy thì không thích hợp để cha ra tay." Nhớ lại lời kể của Harry, Draco lại thấy đau đầu, âm thầm nguyền rủa cả đám tóc đỏ Weasley. Có nghèo đến mấy thì cũng không nên tùy tiện chọn một con chuột không rõ lai lịch làm thú cưng, chẳng lẽ nhà bọn họ không có người nào có não sao? "Hai người đang nói gì về Percy Weasley đấy? Sao tôi không biết Malfoy tự bao giờ lại đi quan tâm đến một Weasley?" Bị Xà Tổ xúi đến phủ Malfoy, Severus chả hiểu ra sao, vừa đến cửa phòng Draco lại nghe thấy tên một thành viên của cái nhà tóc đỏ mình vừa nghĩ tới đã thấy ghét, sắc mặt lập tức có xu hướng xấu đi. "Severus? Sao cậu lại đột nhiên tới đây?" Lucius đầy dấu chấm hỏi nhìn bạn thân của mình, nên biết rằng cho dù là ông cũng rất khó thuyết phục Severus rời khỏi cái vạc. "Còn không phải vì con chim công là cậu sao! Xà Tổ và Sư Tổ không biết nổi điên cái gì, nói nếu tôi không muốn thấy một con chim công trụi lông thì nên rời khỏi cái vạc đến phủ Malfoy một chuyến." Vừa oán giận vừa tìm chỗ ngồi xuống, Severus cứ nhớ tới vẻ mặt trêu đùa của Sư Tổ thì lại hận không thể ném Lucius vào vạc nấu đi cho xong. "Percy Weasley không quá giống như một Weasley, không làm trái nội quy bao giờ, ngoài ra còn lễ phép với các giáo sư quá mức cần thiết. Vốn dĩ tôi còn lo sau hai tên tóc đỏ kia sẽ lại lòi ra một tên làm tôi đau đầu, nhưng mà cho tới bây giờ Percy Weasley chưa từng làm tôi thấy phiền quá." "Nói như vậy có nghĩa là anh ta đã thành học sinh Hogwarts?" Để xác thực, Draco kể lại nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi với cha cho Severus nghe, thỉnh thoảng còn cẩn thận để ý đến sắc mặt của cha đỡ đầu nhà mình. Hắn biết cha đỡ đầu với Nhóm Đạo Tặc có thể nói là kẻ thù không đội trời chung, giờ nghe hắn muốn thả Sirius Black ra, lại dính dáng tới chuyện Peter bán đứng cả nhà Harry, chỉ mong sao cha đỡ đầu sẽ không nổi bão. Severus đúng thật rất muốn tìm một chỗ phát tiết, nhưng ông không muốn bạn tốt và con đỡ đầu lo lắng, càng không muốn bị người ta chế giễu. Khống chế cảm xúc xong, Severus thầm quyết định tính món nợ này lên người Peter cùng với đứa tóc đỏ kia, rất nhanh ông đã nghĩ ra cách giải quyết. "Hai người không cần nhúng tay vào chuyện về Peter. Làm giáo sư Độc Dược Hogwarts, tôi có quyền yêu cầu học sinh mang theo thú cưng để thử và quan sát hiệu quả Độc Dược tụi nó điều chế trong tiết học, sẽ không ai dám nghi ngờ. Còn đám học sinh đầu đầy sên kia rất ít đứa có thể thành công chỉ với một lần, cho nên một con thú cưng vì vấn đề Độc Dược mà nảy sinh biến hóa, cũng có thể nói thông được. Dumbledore nhất định sẽ kêu tôi dùng Chân Dược thẩm vấn Peter, rất có khả năng Fudge cũng sẽ ở đó. Nhưng cả cậu và tôi đều biết Fudge là dạng người gì, hắn nhất định sẽ tìm mọi cách giảm bớt hậu quả, tránh ảnh hưởng tới Bộ Pháp Thuật. Cho nên, cậu phải chắc chắn đám phóng viên tới phòng Hiệu Trưởng trước, quan sát cả quá trình thẩm vấn, hơn nữa còn phải yêu cầu họ viết báo đăng." "Không tồi, Severus, đến lúc đó, bị dư luận chèn ép, Bộ Pháp Thuật phải công khai rửa sạch oan khuất cho Sirius Black, như vậy cũng có lợi cho việc đoạt lại tài sản gia tộc Black, dù sao tất cả mọi người đều đang nhìn." "Cha, con nghĩ tốt hơn hết nên đưa cậu Black ra khỏi Azkaban trước tiết Độc Dược của cha đỡ đầu, có một số việc cậu cũng nên biết. Mặc kệ lúc trước cậu ngu xuẩn đến đâu, con không cho rằng một người thừa kế từ nhỏ đã được giáo dục theo kiểu quý tộc Slytherin sẽ thật ngây thơ lỗ mãng như vậy. Cậu là cha đỡ đầu của Harry, còn là nòng cốt của Hội Phượng Hoàng, nếu chúng ta không tranh thủ dành được lòng tin của cậu, sau này sẽ có rất nhiều chuyện bị vướng tay vướng chân. Huống chi, Harry có nói, mặt dây chuyền chứa mảnh hồn của Voldemort đang ở trong tay Gia Tinh nhà cũ Black, vì cái Trường Sinh Linh Giá đó mà Regulus Black bị liên lụy. Dù thế nào, chúng ta đều cần mượn sức của người cậu này, ít nhất không thể để cậu hoàn toàn đứng về phe lão Ong Mật." Tuy rằng không muốn thấy con Chó Ngu kia, nhưng Severus cũng thừa nhận con đỡ đầu nói rất đúng, đành phải không tình nguyện đồng ý. Sau khi nhờ Xà Tổ, Sư Tổ chú ý tới động tĩnh của con chuột kia, ông cũng không quay đầu lại rời khỏi phủ Malfoy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]