Hugh buổi sáng rời giường, ngắm nghía thời khoá biểu, ngũ quan thanh tú lập tức nhăn thành cái bánh bao. Trời ạ! Lại là môn học bay! Hugh luôn cảm thấy cưỡi dụng cụ vệ sinh – chổi, làm dụng cụ phi hành thật là một chuyện chướng tai gai mắt, đối với phần lớn phù thuỷ ham thích cưỡi chổi bay, còn có loại vận động Quidditch tốc độ cao, cậu tỏ vẻ không thể hiểu nổi. Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là cậu và khoá học bay, không, phải nói là với chổi bay bát tự không hợp! Đáy lòng thở dài, Hugh một trăm linh một lần lo lắng đến tính khả thi của việc xin miễn khoá học này. Theo thường lệ chạy bộ xong, đi đến bên hồ Đen chờ giáo sư Snape đi ra từ rừng Cấm, sau đó nhờ thầy ấy chỉ đạo học tập thần chú, biến hình không phải điểm mạnh của Snape, chẳng qua thuật biến hình năm nhất rất căn bản, chỉ đạo một chút vẫn không có vấn đề. Hôm nay phụ đạo chấm dứt rồi, Hugh giữ chặt Snape đang xoay người muốn đi, dưới cái nhìn hung tợn chằm chằm của đối phương nuốt ngụm nước miếng, cười thu tay, viết nhanh: “Giáo sư Snape, em có thể xin miễn khoá học bay được không ạ? Thầy cảm thấy khả năng được phê chuẩn có lớn không?” Snape nhíu mày, “Trò White, có lẽ trò có thể nói cho ta biết nguyên nhân?” Hugh mặt nhăn nhúm, rất là khinh thường viết: “Em cảm thấy cưỡi một cái chổi bay lên trời thật là chuyện ngu xuẩn.” cậu không nói cho Snape về trò hề của mình ở khoá học bay. Xem xong lời cậu viết, hảo cảm của Snape đối cậu lại nhiều thêm một chút, “Không thể không nói, trò White, trò vẫn có chút đầu óc đó. Đáng tiếc ta không phải hiệu trưởng, không thể phê chuẩn cho trò, nếu trò muốn miễn học hẳn nên xin Dumbledore hoặc là viện trưởng nhà trò.” Hugh buồn bực mím môi, vì cái gì giới phù thuỷ phải có chổi bay cơ chứ? Rõ ràng độn thổ càng tiện hơn mà! Snape nhìn cậu vẻ mặt tức giận bất bình, có chút buồn cười, nhưng trên mặt không hề biểu lộ ra, “Trò White, nếu trò không muốn đi học muốn, tốt nhất ngay lập tức đi điền cho no cái bụng nhỏ đáng thương của trò.” Ai? Hugh giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, đôi mắt hổ phách sắc mắt sáng rực lên, xoát xoát xoát rất nhanh viết: “Giáo sư, không bằng hôm nào đó em xuống bếp vì thầy nhé! Thầy phụ đạo cho em mà em còn chưa cảm ơn thầy tử tế đâu!” Snape sạch sẽ lưu loát mà cự tuyệt, “Không cần!” Hugh lại viết: “Giáo sư, thầy đừng lo lắng, tay nghề của em tốt lắm, tuyệt đối không thua gia tinh Hogwarts đâu.” Chết tiệt! Nó đang lo điều này sao?! Snape ác thanh ác khí nói: “Ta nói không cần! Cậu White, chẳng lẽ lỗ tai cậu đã thoái hóa đến độ ngay cả tiếng người cũng không nghe hiểu sao?” Hugh uất ức cúi đầu, cậu có ý tốt mà! Không nghe được gì nữa, Hugh ngẩng đầu thì trước mắt đã chả còn ai. Hugh căm giận nắm tay, Snape đáng ghét! Không cần thì thôi, cậu cũng không thèm xuống bếp vì thầy ấy đâu! Khai giảng đã được hai tháng, học khoá học bay cũng không ít lần, nhưng số lần Hugh bay lên có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cậu hình như hoàn toàn không có thiên phú bay, lần đầu tiên đi học khi người khác dù có kém cỏi cũng gọi được chổi lên tay nhưng cậu không nói được, tự nhiên cũng không có khả năng hét lên với cái chổi “lên”, không có mệnh lệnh, cái chổi của cậu còn chả thèm động đậy, cuối cùng vẫn là phu nhân Hooch giúp cậu. Thật vất vả mới trèo lên chổi, cái chổi đáng giận kia lại còn xoay trái xoay phải, căn bản không nghe lời. Rốt cục miễn cưỡng bay lên, chổi lại nhảy lên nhảy xuống, chốc thì bay nhanh, chốc thì bay chậm như sên bò, khiến cho cậu chật vật không chịu nổi. Vì thế Ravenclaw cùng Hufflepuff may mắn gặp cảnh tượng hoàng tử nhỏ nhà Ravenclaw [danh hiệu này đã truyền khắp Hogwarts mà Hugh chả biết gì] bình thường luôn tao nhã ôn hòa, tuy rằng không thể nói chuyện nhưng chương trình học cần đọc thần chú vẫn học hành không tồi, bị 1 cái chổi xoay tới xoay lui mặt mày xám ngoét. Hôm nay lần thứ n, cái chổi dưới sự trợ giúp của phu nhân Hooch bay vào tay cậu, không tình nguyện sải bước đi, cưỡi cái chổi bẩn thỉu với một tốc độ xưa nay khó có được bay lên cao, sau đó cách mặt đất mấy chục feet Anh mà biểu diễn các loại động tác yêu cầu cao. Hugh há to miệng muốn hét lên nhưng vô ích, chỉ có thể thở dốc, phần lớn không khí lạnh bị hút vào phổi, khó chịu đến muốn nôn mửa. Mà nhóm ưng non và lửng con còn chưa bay thêm cả phu nhân Hooch chỉ nhìn thấy cậu biểu hiện ra kỹ thuật bay cao siêu, còn đang kỳ quái làm sao Hugh, một kẻ thiên phú bay bằng âm lại đột nhiên giống như ngôi sao Quiddtich. Cho đến khi Hugh không giữ được cán chổi nữa, nhẹ buông tay ngã xuống bọn họ mới giật mình thấy nguy hiểm. Phu nhân Hooch nhanh chóng rút ra đũa phép, “Wingadium Leviosa!” Nhưng không còn kịp rồi, Hugh giống một tảng đá nặng nề rơi trên mặt đất, nhóm phù thuỷ nhỏ hoảng sợ thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương gãy. Bệnh xá. “Albus Dumbledore! Tôi đã nói khoá học bay là cỡ nào nguy hiểm! Ôi! Hugh Đáng thương! Merlin đến tột cùng phải bắt nó chịu bao nhiêu khổ đây!” Bà Pomfrey vừa rống vừa lau nước mắt. Trên giường bệnh Hugh im lặng nằm, mái tóc ngắn nhỏ vụn màu trà dán trên trán, ánh sáng chiếu trên da thịt tái nhợt gần như trong suốt của cậu, đôi môi ngày thường hồng như cánh hoa giờ này ảm đạm như tờ giấy. Cậu thiếu niên nhỏ đang ngủ say không hề bị tiếng rống giận phẫn nộ và đau lòng của bà Pomfrey quấy nhiễu, cậu nhắm mắt lại, khiến cho nam nhân mặc áo bào đen sống lưng cao ngất đứng bên giường có ảo giác, cậu sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. “Severus, độc dược của Hugh cần liền phiền toái thầy.” Bà Pomfrey dịu giọng, nói với Snape đang đứng thẳng tắp, biểu tình âm trầm nói. Snape cứng ngắc gật đầu, xoay người nhanh chóng rời khỏi bệnh xá. Lúc Hugh tỉnh lại là chạng vạng, hoàng hôn như máu. Hugh gian nan hoạt động đầu, nhìn xem chung quanh, có vẻ là bệnh xá, hơi thở độc dược thản nhiên quanh quẩn chóp mũi, giống như là hơi thở trên người ai kia. Hugh sợ run trong chốc lát, mới nhớ tới chuyện trước khi hôn mê, không khỏi lại thầm rủa cái loại vận động chổi bay không hoa lệ này. “A, Hugh, con tỉnh rồi. Đứa nhỏ Đáng thương, Merlin rất không công bằng với con.” bàn tay ấm áp của bà Pomfrey dán lên hai má Hugh. Hugh giãy dụa muốn ngồi dậy, bà Pomfrey vội vàng nâng cậu dậy, cũng tri kỷ mà chèn gối đầu sau lưng cho cậu. “Nào, Hugh, đây là độc dược của con, Severus tự mình ngao chế, cam đoan chất lượng.” Bà Pomfrey lấy trên bàn bên cạnh giường bình độc dược màu xanh đen, “Uống trước chút thuốc dinh dưỡng đi, con hôn mê hai ngày, không ăn cái gì, thân mình nhất định chống đỡ không được.” Hugh thế mới biết thì ra đã qua hai ngày, mà không phải vài giờ như cậu đã nghĩ. Ánh mắt đảo qua hơn mười bình độc dược lớn nhỏ trên bàn, sắc mặt xanh trắng không ngừng. Nhiều độc dược như vậy cho dù không uống no thì mùi vị cũng ghê tởm chết mất. Biết rõ một trong những ham thích ít ỏi của Snape chính là khiến cho hương vị độc dược trở nên thực phấn khích để chỉnh đám quỷ khổng lồ nhỏ không biết sống chết, xem sắc mặt bọn nó biến ảo cũng phấn khích giống như vị thuốc vậy, Hugh đối với độc dược màu sắc quỷ dị không ôm ấp hi vọng lớn lao gì ở hương vị. Nữ vương bệnh xá cười tủm tỉm nhìn chăm chú, Hugh vẻ mặt đau khổ nốc từng chai độc dược, mùi nước bí đỏ thối, mùi tất thối, mùi xác chết như đan vào trong miệng. Đợi khi uống xong chỗ độc dược, Hugh đã lăn qua lộn lại hơn mười hương vị ghê tởm khác nhau, sắc mặt tái nhợt như quỷ. Giáo sư Snape nhất định là cố ý! Hugh oán hận nghĩ, cầm bình nước trên bàn đổ hết vào miệng, ý đồ hòa tan cái loại hương vị ghê tởm đến khó tưởng tượng này. Rốt cục cảm giác không kinh tởm nữa rồi, Hugh chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ cửa bệnh xá, đôi mắt hổ phách chờ mong nhìn bà Pomfrey. Cậu tuyệt đối muốn lập tức rời khỏi bệnh xá, nếu không kế tiếp nhất định tránh không được bị ăn mắng thậm tệ! Đáng tiếc bà Pomfrey cười tủm tỉm mà đánh nát ảo tưởng của cậu, “Không được, Hugh thân yêu, con còn chưa rời đi được. Ngã từ trên cao như vậy xuống, có bao nhiêu nghiêm trọng biết không?” tươi cười hòa ái của bà Pomfrey có chút vặn vẹo, “Xương sườn gãy ba cái, gan bị xương sườn gãy chọc vào, mất một lượng lớn máu, tay phải bị dập nát xương, xương hông bị trật, vết thương ngoài da vô số kể.” Hugh không nghĩ lại nghiêm trọng như vậy, đồng thời cũng cảm khái pháp thuật thần kỳ. Bị thương nghiêm trọng như vậy ở thế giới Muggle căn bản là chết chắc, mà hiện tại cũng chỉ mới hai ngày cậu đã không còn cảm giác gì. “Đúng rồi, Hugh, lúc con hôn mê có rất nhiều người đến thăm, bọn họ để lại rất nhiều quà, ta ta đã giúp con giữ lại, chờ con có thể rời khỏi đây ta sẽ đưa cho con.” Hugh cười yếu ớt gật đầu, trong lòng có một chút cảm động. Kỳ thật người như cậu có chút quái gở, không nhiệt tình giao tiếp với người khác, mọi người ở Ravenclaw quan tâm làm cậu rất cảm động lại không muốn đáp lại, phần lớn người cậu không nhớ được tên, nói không chừng gặp nhau trên hành lang cậu cũng không biết đối phương là cùng một học viện. Nhưng bọn họ đều không trách cứ cậu, vẫn trước sau như một yên lặng quan tâm chăm sóc. Ngày Hugh rời khỏi bệnh xá, Ravenclaw tổ chức cho cậu một bữa tiệc chào đón nhỏ, chúc mừng cậu khỏe mạnh trở lại. Nhóm ưng non luôn luôn đóng cửa nghiên cứu học thuật rốt cục cũng buông những tác phẩm vĩ đại trong tay ra, cười đùa. Hugh nhìn cảnh này, trong lòng sóng ngầm bắt đầu cuộn trào. Ravenclaw cho cậu lòng trung thành, khiến cho cậu không cảm thấy mình và giới pháp thuật không hợp nhau. Giáo sư Flitwick chúc mừng cậu gia nhập vào bữa tiệc chào mừng, hơn nữa còn tuyên bố nếu Hugh không muốn học bay thì ông có thể phê chuẩn. Này, xem như trong hoạ có phúc sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]