Hugh đến bây giờ đều cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Hôm nay lần thứ một trăm ba mươi tám sờ miệng vết thương được khâu trên yết hầu — cậu sẽ có thể nói chuyện sao? Đây là thật chăng?
Khó có thể hình dung loại cảm giác này.
Chờ mong, sợ hãi, vui sướng, sợ hãi, các loại phức tạp cảm xúc đan vào cùng một chỗ.
Nếu tính cả thời gian làm linh hồn du đãng thì Hugh đại khái đã tồn tại trên trăm năm. Trăm năm này, ngoại trừ lúc vừa trở thành du Hồn, phát hiện trạng thái linh hồn của mình có thể nói chuyện, lúc đầu phấn khởi lầm bầu lầu bầu vài ngày thì Hugh còn chưa bao giờ mở miệng.
Khi cậu là du hồn, không ai có thể thấy cậu. Hugh chịu được tịch mịch, không có người nói chuyện cùng, cũng không còn sự hưng phấn lúc đầu nữa, cậu có thể nói cũng không muốn mở miệng. Sau khi trọng sinh, cũng là một người câm bẩm sinh, cậu có phẫn nộ bi thương nữa thì cũng không thay đổi được sự thật. Cũng may cậu đã thành thói quen, chuẩn bị sẵn sẽ phải trầm mặc cả đời.
Nhưng là hiện tại, cậu lại được cho biết là rất nhanh mình sẽ mở miệng nói chuyện được!
Hugh không tự chủ được lại sờ lên yết hầu — nếu nói sau khi yêu Snape ở cùng nhau, cậu còn cầu mong điều gì đó trong nhân sinh này, thì chắc hắn phải là có thể chính miệng gọi lên tên Snape, bày tỏ tình yêu của cậu.
Ngôn ngữ của người câm, chữ viết rất nhiều lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/harry-potter-phu-thuy-cam-ach-vu-su/2038216/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.