Hội nghị nghiên cứu và thảo luận độc dược tiến hành đến ngày thứ tám, Hugh rốt cục hao phí vô số tế bào não viết ra được một câu chuyện, xét thấy trình độ văn học bản thân thật sự có điều khiếm khuyết, đề mục cũng không hề văn nhã –‘Câu chuyện cũ không thể không nói của G và D’. Nhưng Hugh đối với ‘tác phẩm văn học’ đầu tiên [Sâu: có lẽ cũng là cuối cùng] rất là tự đắc, vung tấm da dê trong tay khoe khoang với người yêu lớn tuổi vẻ mặt bất đắc dĩ, hai mắt sáng trong suốt lộ ra vẻ “Xem đi, em rất lợi hại đúng không?”.
Snape hừ nhẹ một tiếng, cầm lấy tác phẩm cậu vô cùng tự đắc, rút lấy cái bút lông chim trên bàn, sửa cho cậu từng lỗi chính tả và ngữ pháp một. Hugh hơi ngượng ngùng mà le lưỡi, kiếp trước cậu cũng không phải người có bằng cấp cao gì, đời này cũng không đi học trường Muggle bao giờ, Hogwarts lại không có chương trình học ngôn ngữ loại trụ cột, sai chính tả với ngữ pháp rất khó tránh.
Chờ sửa xong đã là nửa tiếng sau, Hugh sán qua xem, tờ giấy viết bằng máu rồng màu xanh lá đậm đã bị che mờ bởi màu mực đỏ rậm rạp. Với tay muốn lấy lại tấm da dê, Snape lại lấy tay chỉ vào đó mà nhếch mi nói: “Hugh, em xác định ban biên tập tuần san báo Đức sẽ chọn bản thảo của em sao?” từ cái nhìn của hắn thì trừ khi trong đầu mấy vị biên tập kia nhồi đầy niêm dịch sâu lông thì cái câu chuyện tục đến không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/harry-potter-phu-thuy-cam-ach-vu-su/2038159/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.