Chương trước
Chương sau
Hugh vẻ mặt hắc tuyến cầm lấy một bộ lễ phục hoa lệ màu tím nhạt, bên cạnh còn có vải ren cùng màu, không nói gì nhìn về Draco cùng Harry đang tự đắc đứng một bên — đây là lễ phục hai đứa chuẩn bị cho anh?

Draco hơi ngưỡng cằm gật đầu, vì ánh mắt độc đáo của mình mà thấy rất kiêu ngạo. Hugh chọc chọc chỗ hoạ tiết chạm rỗng đằng sau lưng với bả vai – cậu muốn tôi một đứa con trai mặc cái loại quần áo này ấy hả?

(Miêu: đại loại là lễ phục bình thường nhưng có hoạ tiết như cái rèm cửa này ấy chỗ vai dọc tay áo và sau lưng =)))

Hai mắt xanh lục của Harry lộ ra vẻhưng phấn sáng rọi, “Hugh, em thật sự là rất chờ mong anh mặc bộ lễ phục này tham dự vũ hội đó! Nhất định sẽ rất oanh động!” Ha ha ha! Tình địch của giáo sư Snape nhất định sẽ tăng chóng mặt cho coi! Hừ hừ! Ai bảo thầy ấy cứ không cho mình gặp Hugh!

Hugh mồ hôi lạnh, ném lễ phục cho Harry, biểu tình rõ ràng đã nhắn dùm ý tứ của cậu — muốn anh mặc nó? Không có khả năng!

Harry ôm quần áo, buồn bực – nó cùng Draco đã chọn thật lâu mới chọn trúng bộ này đó, rõ ràng là nhìn đẹp lắm luôn mà!

Cọ qua, “Hugh, anh mặc bộ này đi, đẹp lắm đẹp lắm đó! Em cam đoan, anh nhất định sẽ là tiêu điểm của toàn bộ vũ hội!” Harry thề son sắt nói, Draco ở bên cạnh cũng gật đầu phụ họa.

Hugh mắt trợn trắng, cậu không muốn làm tiêu điểm của vũ hội đâu, nếu cậu mặc bộ lễ phục này đi tham gia vũ hội, Sev nhất định sẽ khiến cho cậu tự mình thể nghiệm nọc độc kinh khủng nhất của xà vương.

Dùng đũa phép vẽ trước mặt, “Tóm lại, anh không có khả năng mặc bộ lễ phục này đâu. Harry, đừng tưởng rằng Sev không biết trò xiếc của em, anh tin là em cũng không hy vọng mình trở thành Slytherin đầu tiên bị anh ấy trừ điểm chứ. Chuyện lễ phục anh sẽ tự nghĩ biện pháp, em cứ tự chuẩn bị cho mình đi.”

Harry chu mỏ, không tình nguyện nói: “Đã biết.” Hugh khẽ cười, nhún vai, đứng dậy rời đi. Cậu nên đi chuẩn bị cơm trưa cho Sev, ừm, tiếp qua một hai tuần, Sev có thể hoàn thành ma pháp trận mở rộng không gian kia rồi, đến lúc đó sẽ không cần phải đi tới phòng bếp hoài nữa.

Cơm trưa xong, Hugh cầm sổ tay thư đặt hàng của cửa hàng lễ phục phù thuỷ ngồi trên sô pha xem, đủ loại kiểu dáng lễ phục nhìn mà hoa cả mắt, cuối cùng chỉ có thể đau đầu khép sổ tay lại, để sang một bên. Snape đang đọc sách giương mắt nhìn cậu, “Làm sao vậy?”

Hugh hừ hừ, khó chịu chỉ vào sổ tay đặt hàng qua thư bị cậu bỏ qua một bên. Snape lấy sổ qua, nhếch mày, “Đang phiền vụ lễ phục vũ hội? Không phải Draco đã chuẩn bị sao?” Nói chưa dứt lời, Hugh đã tức giận, lấy ra đũa phép, ngay cả độ vung cũng mạnh hơn thường ngày, “Tức chết em! Sev, anh không biết lễ phục bọn nó chuẩn bị cho em lưng lại chạm rỗng, vai áo thì sắp trơ trụi, căn bản là đồ cho con gái mặc mà!”

Hugh phồng quai hàm, vẻ mặt không vui. Snape cũng nghiêm mặt, “Khẳng định là ý của thằng nhóc Potter chết tiệt!” Hugh cũng đồng ý, cậu đã đi thăm dò tư liệu về Veela, xu thế phát triển của Draco về sau sẽ chỉ là một tên thê nô tiêu chuẩn.

Hôn nhẹ hai má phồng phồng của Hugh, Snape trấn an cậu, “Đừng nóng giận, ta giúp em chọn.” Hugh hoài nghi nhìn hắn. Tuy rằng cậu cảm thấy Sev nhà mình rất lợi hại, nhưng đối với phẩm vị chọn quần áo của Sev vẫn giữ nguyên thái độ — cái ngăn tủ toàn đồ đen kia làm cho cậu không thể không nghĩ như vậy mà!

Snape hơi hơi nhếch mày, “Sao nào? Không tin ta sao? Em đứa nhỏ này.” Hugh mặt đỏ, loại xưng hô này thật sự là khiến người ta suy nghĩ sâu xa! Phạm quy! Đây là phạm quy! Nhét quyển sổ vào trong lòng Snape, Hugh căm giận nghĩ.

Nam phù thủ tóc đen mở quyển sổ đặt hàng qua thư ra, nhìn chăm chú, biểu tình nghiêm túc làm cho người ta còn tưởng hắn đang đọc quyển sách thuốc không xuất bản nào nữa ấy chứ. Hugh chống cằm nhìn chằm chằm sườn mặt cương nghị của nam nhân, thấy thế nào cũng thấy người yêu nhà mình hoàn mỹ không tỳ vết.

“Cái này thế nào?” Snape chỉ một bộ lễ phục màu xanh lá, Hugh nhìn thiết kế, vạt áo có viền hoa văn màu bạc, thoạt nhìn vừa khiêm nhường vừa không mất cao quý.

Hugh hơi nheo mắt, sờ cằm, gật đầu. Snape dùng đũa phép chạm lên hình ảnh trên sách, hình ảnh di động ra khỏi trang giấy, nhẹ nhàng, phóng đại mấy lần, để cho bọn họ nhìn rõ ràng hơn.

Tay áo cùng sườn thân áo thêu một ít hoa văn chìm phức tạp, nút tay áo cùng nút thắt đều là thuần màu đen, đai lưng là một con cá mảnh dài màu bạc, cái đuôi còn hơi đong đưa, nó còn phun ra hai cái bong bóng trong suốt hư ảo.

Gõ bàn quyết định, Snape rất quyết đoán giải quyết vấn đề đặt hàng, kế tiếp lại chỉ đạo Hugh khiêu vũ nửa tiếng.

Trải qua vài ngày luyện tập, Hugh đã có thể khiêu vũ ra hình ra dáng, hầu như không dẫm vào chân Snape nữa. Hãy vì giáo sư Snape của chúng ta tránh được một kiếp hỏng giầy mà cảm tạ Merlin đi nào!

Đêm trước Halloween.

Hogwarts bay bổng một mùi hương bí đỏ ngọt ngào, nhóm phù thuỷ nhỏ hoá trang thành đủ loại sinh vật hoặc là phi sinh vật, bước vào sảnh đường theo từng đôi, trò đùa dai của đôi song sinh nhà Weasley càng nhiều hơn thường ngày, chọc tiếng thét chói tai và tiếng cười đùa nổi lên bốn phía.

Những chiếc bàn dài trên lễ đường bị thu hồi, đổi thành hơn mười cái bàn nhỏ hơn, bên trên để bánh ngọt loại nhỏ và nước trái cây, còn có hàng ụ hàng ụ kẹo. Vô số ngọn nến bay lơ lửng giữa không trung, một ngàn con dơi bay tới bay lui trên trần nhà, mây đen cuồn cuộn, chung quanh có rất nhiều bí đỏ khắc thành đồ trang trí.

Từng nhà hoá trang đều có đặc điểm riêng, Hufflepuff có rất nhiều động vật nhỏ cùng thực vật đáng yêu, Gryffindor phần lớn đều hoá trang thành các loại sinh vật thần kỳ, Ravenclaw thì tụ lại một chỗ giống như đang có một hội nghị các nhà học giả, Slytherin thì hầu hết đều là mấy sinh vật xinh đẹp như quỷ hút máu, tinh linh, kỵ sĩ.

Draco cũng giống năm trước hoá trang thành một quý tộc quỷ hút máu, cậu ta tự thêm cho mình đôi răng nanh, ếm bùa mê hoặc lên môi làm nó trông có màu đỏ tươi, xứng với làn da hơi tái nhợt và khuôn mặt tinh xảo, rõ rành rành là một quỷ hút máu cao quý. Bốn học viện đều có nhiều bạn gái vụng trộm nhìn cậu ta, khiến cho bạn nhảy của họ thấy hơi không vui.

Harry thuận theo ý Draco hoá trang thành tinh linh, tai nó được Draco dùng nước thuốc biến hình tạm thời trở nên nhòn nhọn, mặc một bộ trường bào tế tự tinh linh, trong tay cầm một quyền trượng, hơn nữa còn đeo kính mắt viền bạc, nhìn qua thật sự có thể hù người.

Không biết Draco dùng cớ gì dỗ nó mà liên tục hai năm nay Harry không tìm bạn nhảy nữ, hai người hay là bạn nhảy của nhau. Ngoại trừ cái đứa ngốc tự nhiên là Harry, thì ở Slytherin rất nhiều người đều đã phát hiện tâm tư của Draco, cũng không dám động vào vị cứu thế chủ này.

“Harry, Draco, hai người vẫn khiêu vũ cùng nhau sao?” Hermione đi ra từ trong đám bạn, đi về phía bọn họ. “Không biết lại có bao nhiêu cô gái lại thương tâm, hai người thật không phải quý ông mà.”

Hermione hôm nay giả dạng thành một vị nữ học giả vô cùng hiểu biết đeo kính mắt, mái tóc rám nắng dài xoã tung phải dùng đến một chút thủ đoạn nhỏ mới trở nên mềm mại, búi ở sau đầu, một bộ lễ phục vừa vặn khiến cô bé trông rất xih đẹp. Bạn nhảy của cô bé là một đàn anh Ravenclaw năm bốn, nhã nhặn lễ độ.

“Đây là đàn anh Ravenclaw, là bạn nhảy đêm nay của mình, Rand Delin.” Hermione kéo của nàng bạn nhảy mỉm cười giới thiệu, Rand Delin lễ phép chào hỏi Draco cùng Harry.

“Ôi, Hermione, cậu trông rất là……xinh đẹp.” Harry thành tâm ca ngợi, “Mình nên mời cậu làm bạn nhảy của mình mới phải. Đều tại Draco, hại mình mất đi cơ hội được cùng một bạn gái xinh đẹp khiêu vũ.” Harry nửa thật nửa giả oán giận.

Draco nở một nụ cười giả, “Harry, chỉ sợ cậu không có cơ hội này.” Harry trừng mắt nhìn cậu ta một cái, hừ hừ hai tiếng.

“Không biết Hugh hoá trang thành tinh linh sẽ thế nào đây, chờ mong quá!” Harry nhìn về phía cửa, hy vọng giây tiếp theo Hugh liền xuất hiện ngay. “Mình thì càng chờ mong bạn nhảy của Hugh là ai.” Hermione tiếp lời, cũng nhìn ra cửa.

Harry không phải chờ lâu lắm, Hugh đã xuất hiện ở cửa.

Lễ đường huyên náo hầu như an tĩnh lại trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều đầu nhìn về phía tinh linh trước cửa. Hugh hơi không đỡ nổi những ánh nhìn chăm chú quá mức nóng bỏng này, có chút khẩn trương vuốt vuốt mái tóc dài tới ngang lưng của mình, đi từng bước một vào lễ đường.

Nhóm phù thuỷ nhỏ đột nhiên sôi trào hừng hực, tiếng tán thưởng, tiếng cười, huýt gió, hít hà đan vào thành một mảnh.

Hugh đi đến trước mặt Draco cùng Harry, mắt Harry mở thật to, miệng cũng không thể khép lại, Hugh nhìn vẻ mặt của nó còn tưởng nó có gì không ổn, lo lắng nhìn về phía Draco cùng Hermione — Harry làm sao vậy?

Harry rốt cục tìm về được năng lực ngôn ngữ, mấp máy cái miệng, phát ra âm thanh, “Hug…… Hugh, anh thật quá đẹp! Em biết ngay là anh hoá trang thành tinh linh là xinh đẹp nhất mà!”

Hugh hắc tuyến — xinh đẹp đâu phải để hình dung con trai!

Cũng không trách mọi người lại có phản ứng lớn như vậy. Hugh dùng bùa mê hoặc làm cho lỗ tai cùng mình nhòn nhọn giống như tinh linh, tóc tạm dùng thuốc sinh sôi dài đến thắt lưng, một bộ trường bào xanh thẫm trường bào thơm mùi cỏ cây, quả thực cứ như là là một tinh linh chân chính.

Draco nhìn ra phía sau cậu, kỳ quái hỏi: “Hugh, bạn nhảy của anh đâu?” Hugh dùng đũa phép viết, “Hắn lập tức tới.”

Hắn?

Ba người sâu sắc bắt được từ ‘he’ mà không phải ‘she’, nghi ngờ nhìn Hugh. Draco cùng Harry là muốn trước Hugh thực sự có thể thuyết phục được giáo sư Snape /cha đỡ đầu tới tham gia vũ hội sao? Mà Hermione thì cực độ tò mò Hugh sao lại đi mời một nam sinh làm bạn nhảy.

Một thoáng chốc, lễ đường an tĩnh lại, mấy người Hugh đang tán gẫu vui vẻ cũng đem tầm mắt nhìn ra phía cửa.

Chiếc mặt nạ bạc che nửa mặt, lộ ra đôi con ngươi đen thâm thúy lợi hại, bên phải mặt nạ có gắn hai chiếc lông chim màu xanh lá. Mái tóc đen dài ngang vai dùng một sợi lụa xanh thẫm buộc sau đầu, lễ phục không hề rộng thùng thình giống ngày thường, trên thắt lưng có treo một thanh kiếm trang trí. Người đàn ông hôm nay mặc một bộ lễ phục bó sát, phụ trợ hoàn mỹ cho dáng người cao to của hắn, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị khiến hắn thoạt nhìn có vẻ khó tiếp cận.

Draco không hề quý tộc tẹo nào mà mở lớn miệng, “Mer, Merlin…… Đó là……” Cha đỡ đầu sao?

Harry bám lấy Draco, cằm đã sớm rớt, kính mắt cũng lệch sang một bên, không phải đâu? Đó là giáo sư Snape?!

Hugh dùng hành động trực tiếp chứng thật suy đoán của bọn họ.

Thiếu niên tinh linh đi nhanh xuyên qua các phù thuỷ nhỏ hoá trang thành đủ kiểu dáng, tự đi về phía người yêu mình.

Dừng trước mặt người đàn ông, Hugh lộ ra nụ cười sáng lạn — Hi! Kỵ sỹ của em.

Kỵ sỹ cao lớn đeo mặt nạ bạc nở một nụ cười dịu dàng, cầm lấy tay tinh linh, hôn nhẹ lên mu bàn tay cậu, thấp giọng nói, “Vô cùng vinh hạnh được trở thành bạn nhảy của em, hoàng tử của ta.”

Miêu: Bonus vài bộ lễ phục của Ciel =))) thế nó mới đủ hoa lệ, k tìm dc cái nào có ren dọc tay áo cả:’(
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.