“Ta thật vui khi em nguyện ý chia sẻ cùng ta bí mật của em, Hugh.”
Ánh mắt Hugh trở nên xa xăm, giống như đang nhớ lại chuyện gì xa xưa lắm — đương nhiên, chuyện này đối với cậu quả thật xa xôi, đã vài thập niên trôi qua, bằng chiều dài cả một đời.
Có đôi khi cậu lại có suy nghĩ kỳ thật cậu không phải đã làm người hai thế, mà là trí nhớ của An Yến bị mạnh mẽ nhét vào trong đầu cậu, đoạn trí nhớ này khiến cho cậu tuổi còn trẻ mà cõi lòng đã tràn đầy tang thương.
Snape một chút cũng không thích ánh mắt lúc này của Hugh, nó khiến hắn cảm thấy Hugh như đang cách rất xa, cứ như giây tiếp theo sẽ biến mất vậy. Hai tay hắn ôm Hugh càng thêm chặt, hận không thể khảm cậu vào tận sâu trong xương tuỷ không chia lìa.
Hugh nhận thấy được động tác của hắn, quay đầu lại mỉm cười, giống như mỗi sáng sớm đứng trong phòng bếp đầy khói dầu nở nụ cười, ấm áp mà an tâm.
Đũa phép nhẹ vẫy trong không khí, hiện ra dòng chữ khiến cho Snape kinh ngạc còn thêm nghi hoặc, “Sev, anh có thể gọi em là An Yến.”
“Có ý tứ gì?” Snape cúi đầu hỏi cậu, muốn từ trên mặt cậu nhìn ra một ít manh mối, “Chẳng lẽ em còn có một cái tên khác? An Yến…… nghe có vẻ là một cái tên phương Đông.”
Hugh điểm nhẹ đũa phép, “Có thể nói, đây là tên đời trước của em.”
Lúc này vẻ mặt của Snape đã không phải từ khiếp sợ đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/harry-potter-phu-thuy-cam-ach-vu-su/2038104/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.