Chương trước
Chương sau
“Hugh! Hugh!”

Nghỉ hè, một sáng sớm, đã khám phá sạch mọi nơi có thể đi của trang viên Malfoy, con rắn nhỏ mắt xanh chuyển hướng mục tiêu qua nhà giáo sư khủng bố nhất Hogwarts, lại thông qua lò sưởi chạy tới cọ cơm.

Mới từ trên lầu xuống dưới, đang chuẩn bị cho người yêu nhỏ đang bận rộng trong phòng bếp một nụ hôn buổi sáng khóe mắt run rẩy — chết tiệt! Hắn nhất định phải cắt đứt mạng Floo với trang viên Malfoy!

“Potter!” Snape nghiến răng nghiến lợi kêu, đũa phép giấu ở trong tay áo rục rịch.

“Giáo sư Snape!” chú rắn nhỏ mắt xanh nghiêm cúi chào, vẻ mặt vô tội. Snape khóe mắt lại giật giật, chết tiệt thế giới này sao lại có thứ sinh vật như Potter tồn tại chứ!

Hugh đi ra từ phòng bếp, nhìn thấy tình cảnh hầu như ngày nào cũng trình chiếu, nheo mắt, sâu sắc cảm thấy người yêu nhà mình cùng họ Potter vĩnh viễn cũng không khả năng hài hòa ở chung.

“Hugh, cha đỡ đầu, Harry ở trong này sao?……” rồng nhỏ bạch kim đi ra từ lò sưởi vừa cúi đầu rửa sạch bụi trên người vừa hỏi, nhấc đầu, không khí quỷ dị làm cho Draco muốn chặt hai tay mình — biết rõ Harry nhất định lại ở chỗ này, biết rõ hiện tại cha đỡ đầu nhất định đang cùng Harry mắt to trừng đôi mắt nhỏ, biết rõ…… sao cậu ta còn muốn tìm đến chứ?!

Vừa thấy con đỡ đầu nhà mình, Snape đem họng súng dời đi, “Draco, ta giả thiết, đầu óc của con còn chưa bị mấy con sâu lông Philler cắn sạch? Lập tức mang Potter đi! Còn để ta nhìn thấy nó ở trong này nữa thì ta sẽ không keo kiệt cho nó một thần chú biến mất hoàn toàn!”

Draco vội vàng tiến lên kéo Harry về phía sau, “Cha đỡ đầu, con lập tức dẫn cậu ấy đi, lập tức!” Xoay người túm lấy Harry đi về phía lò sưởi, Harry giãy dụa, “Draco, mình không muốn đi, mình muốn ăn bữa sáng Hugh làm, chơi với tuyết li nữa!”

Draco trong lòng đổ mồ hôi hột — Harry cậu mà còn tiếp tục ở lại làm bóng đèn, cha đỡ đầu bão nổi lên thì tôi cũng không giúp được cậu đâu!

Harry bị túm bước vào trong lò sưởi, đột nhiên trong lòng bị ném vào một đống trắng trắng gì đấy, tập trung nhìn lại, đúng là nhóc tuyết li đang kêu ai ai.

Nhóc tuyết li vẫy đuôi muốn nhảy ra khỏi cái ôm của Harry để đi tìm cậu chủ dịu dàng lại xinh đẹp của nó, Snape lại bốc lên một nắm bột ném vào trong lò sưởi, “Trang viên Malfoy!” lửa xanh bùng lên, Draco cùng Harry ôm nhóc tuyết li biến mất trong lò sưởi, tiếng nhóc tuyết li kêu “chít chít” ai oán vẫn còn hơi vang vọng — cậu chủ, tui không muốn rời khỏi cậu! Ô ô! Cái tên khốn nạn tối như mực kia nhất định sẽ bắt nạt cậu đó!

Hugh nhìn ánh lửa xanh trong lò sưởi tắt đi, mỉm cười nhìn về Snape đang đen mặt – giờ thì vừa lòng rồi chứ?

Snape hừ một tiếng, sắc mặt dịu xuống, cúi đầu khẽ hôn lên môi cậu, “Chào buổi sáng.” Hugh ửng đỏ nghiêm mặt, kiễng mũi chân hôn lên khoé môi hắn một cái.

Bữa sáng là sữa đậu nành, bánh bao rán chiên cùng một ít điểm tâm, đều là Hugh tự tay làm. Mấy ngày hôm trước cậu chạy ra phố người Hoa mua cối xay đá loại nhỏ và l*ng hấp, đùa nghịch hai ngày, rốt cục cũng khiến chúng nó phát huy được công dụng. Tuy rằng có hơi vất vả, nhưng có thể để cho Snape ăn được bữa sáng dinh dưỡng lại mỹ vị thì Hugh cảm thấy cũng rất đáng giá.

Đương nhiên ngay từ đầu Snape nhìn cậu đầu đầy mồ hôi vì làm mấy thứ đó, kiên quyết phản đối cậu làm. Nhưng đối với Hugh, chuyện gì cũng dễ thương lượng, những chuyện ẩm thực và sức khoẻ của Snape thì cậu tuyệt sẽ không nhượng bộ. Cuối cùng Snape chỉ có thể thỏa hiệp, nhưng loại chuyện xay đậu nành thì Snape dùng pháp thuật làm cối đá hoạt động.

Im lặng ăn xong bữa sáng, lại là thời điểm học tập pháp thuật hiện hình. Trải qua một tháng cố gắng, Hugh đã cơ bản có thể sử dụng nó để biểu đạt ý tứ của mình, chỉ là có đôi khi chữ hiện lên trong không khí sẽ có chút mơ hồ hoặc là vặn vẹo.

Căn cứ vào yêu cầu của Hugh, thời gian Snape chỉ đạo đã giảm còn một giờ. Hắn biết người yêu nhỏ là vì muốn cho hắn có càng nhiều thời gian đi nghiên cứu độc dược mới nỗ lực như vậy, điều này khiến cho hắn cảm thấy đau xót trong lòng đồng thời lại có loại thống khổ không đường thối lui.

Trên lưng hắn đeo trách nhiệm khiến hắn nhất định không thể làm chủ vận mệnh của mình, kế hoạch tương lai của hắn, đơn giản chỉ là bảo hộ con trai của Lily, sau đó yên lặng chết đi trong chiến tranh. Nhưng hiện tại hắn có vướng bận, người yêu nhỏ của hắn cứu vớt hắn khỏi địa ngục hắc ám, cho hắn hy vọng.

Hắn muốn sống tiếp, muốn sống cùng người yêu đáng yêu của mình, thậm chí bởi vì tình yêu của người yêu nhỏ với hăn mà bọn họ còn có thể có đứa nhỏ đáng yêu, hoặc là càng nhiều hơn nữa.

Hắn sẽ có một gia đình, một gia đình mà hắn hằng mơ ước.

Tương lai tốt đẹp cỡ nào.

Nhưng lời của Lucius Malfoy đã khiến hắn không thể không nhìn thẳng vào sự thật tàn khốc. Chúa tể hắc ám còn có thể ngóc đầu trở lại, hắn sẽ phải làm một gián điệp hai mang tùy thời có thể chết đi khi sự thật bị sáng tỏ. Hắn không có quyền lựa chọn. Đây là hắn mắc tội, hắn phải hoàn trả lại.

Có lẽ hắn đối với Lily đã không còn tình yêu say đắm như lúc trước, nhưng hắn hại chết cô, cho dù thế nào hắn cũng phải trả giá vì nó. Bảo vệ đứa con của cô đã coi như là trừng phạt nhẹ nhất.

Hugh cảm nhận thấy người yêu của cậu lại xuất thần. Tình huống này từ khi Lucius đến thường xuyên xuất hiện. Thậm chí làm cho tỷ lệ thất bại khi ngao nhau chế độc dược của hắn gia tăng một cách đáng sợ –đương nhiên so với những người khác, hắn vẫn là đại sư độc dược xuất sắc nhất.

Hugh lẳng lặng ngồi một bên, không có ý đồ quấy rầy Snape suy nghĩ. Cậu cần làm không phải là đi đoán đoán hay hỏi tâm tư của Snape, mà là canh giữ bên người hắn không rời không bỏ.

Qua thật lâu mới hoàn hồn, Snape trầm mặc kéo Hugh đang ngồi bên cạnh vào lòng. Cảm giác mềm mại ấm áp làm cho hắn càng thêm kiên định.

Giờ phút này cho dù thế nào hắn cũng không thể rời bỏ được thiếu niên này. Mặc kệ về sau cậu yêu hắn, hận hắn, nhưng hắn sẽ không để cậu đi.

Slytherin vĩnh viễn sẽ không buông tha thứ mà mình mong muốn.

Ngày hôm sau Hugh vẫn dậy rất sớm, làm tốt bữa sáng trong phòng bếp. Sau đó cậu cảm thấy có chút không thích hợp.

Nhìn về phía cầu thang màu rám nắng, Hugh nhíu mày. Bình thường giờ này Snape đã xuống lầu, hơn nữa còn cho cậu một nụ hôn buổi sáng. Sau đó ngồi trên sofa xem nhật báo tiên tri, chờcậu làm tốt bữa sáng. Nhưng hiện tại bữa sáng đã mang lên bàn mà hắn lại còn chưa xuống dưới.

Hugh tháo xuống cái tạp dề màu xanh treo lên giá, đi lên tầng. Nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ của Snape. Không ai đáp lại. Với tính cảnh giác của Snape, trừ phi hắn không có trong phòng, nếu không đã sớm có phản ứng.

Đi ra ngoài rồi sao?

Hugh thu lại tay, đi xuống lầu ngồi vào ghế của mình, vị trí bên tay phải trống trơn làm cho cậu lo sợ bất an. Vì sao sớm như vậy đã ra ngoài? Vì sao không nói với cậu một tiếng? Có phải có chuyện gì khẩn cấp không? Có nguy hiểm không? Bao giờ thì trở về?

Những ý nghĩ linh tinh bay nhanh trong đầu, Hugh bắt đầu đứng ngồi không yên. Cậu rời khỏi bàn ăn đi đến sofa nhìn nhật báo tiên tri cậu mới nhặt vào từ một giờ trước, muốn từ bên trong đó tìm ra được chút ít manh mối. Nhưng tờ báo này ngoại trừ mấy thứ vô nghĩa mà bộ pháp luật tự biên tự diễn thì là quý tộc nào đó lại có tình nhân mới, lại mở yến hội long trọng cỡ nào.

Hugh ném báo lên bàn, đứng lên, chạy ra cửa nhìn xung quanh, phía trước là tường vây màu đen, ngã tư đường kéo dài hai bên trái phải đến tận trong bóng tối, ngẫu nhiên có mấy vài người đi lạc qua, nhìn thấy cậu, trong mắt hiện lên d*c v*ng dơ bẩn.

Hugh thất vọng đi về phòng, ngẩng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt trên góc cầu thang. Cậu hi vọng cánh cửa kia sẽ đột nhiên mở ra, Sev của cậu mặc áo sơmi màu đen cùng quần dài, đi xuống lầu, tuy rằng không cười nhưng sẽ rất dịu dàng cho cậu một nụ hôn buối sớm và nói: “Chào buổi sáng.”

Nhưng là kỳ tích không xảy ra, cánh cửa tối màu kia vẫn đóng chặt như cũ.

“Chít chít!” Không biết khi nào thì nhóc tuyết li cọ đến bên chân cậu, làm nũng kêu lên, muốn hấp dẫn lực chú ý của cậu chủ.

Hugh chậm rãi ngồi xổm xuống, bắt nó ôm lấy, sờ sờ lưng nó, nhóc tuyết li thoải mái mà kêu hừ hừ, nheo mắt lại, trong tròng mắt sáng trong là vui mừng không thể che dấu.

Hugh tự chìm mình vào sô pha mềm mại bắt đầu tự an ủi.

Có lẽ chỉ là mình suy nghĩ nhiều quá có lẽ hắn đột nhiên phát hiện nguyên liệu độc dược nào đó không còn, tới Hẻm Xéo mua thêm có lẽ lão ong mật Dumbledore chỉ thích áp bức Sev kia lại gọi hắn đi rồi hắn không nói cho mình nhất định là vì không muốn đánh thức mình dậy.

Nhất định là như vậy! Chúa tể hắc ám còn chưa có trở về, mà Sev là đại sư hắc ma pháp, không có người nào có thể xúc phạm tới hắn! Không có nguy hiểm!

Hugh day day ấn đường, gần đây thần kinh cậu rất căng thẳng, thường xuyên nằm mơ cảnh trước khi Snape chết đi, bị răng nanh rắn cắn ra hai lỗ máu đen, ánh mắt dần tan rã, còn có câu nói kia “look……at……me……”

Cậu hẳn nên tin tưởng người yêu của mình, cả giới phép thuật người có thể xúc phạm tới một đại sư độc dược kiêm đại sư hắc ma pháp có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Hugh cố gắng tự thuyết phục chính mình, thật vất vả mới buông lỏng được trái tim treo trên cuống họng đôi chút, từng chút một vuốt lông cho nhóc tuyết li.

Rút ra đũa phép vẫy một cái, nhìn thời gian, Hugh giật mình, tiện đà khóe môi gợi lên một nụ cười khổ.

16.08

Ngày giỗ của Lily Evans.

Bởi vì thế mà mới sáng sớm đã ra khỏi nhà, thậm chí không nói một tiếng với cậu sao?

Như vậy xem ra, chỉ sợ cả ngày nay cũng sẽ không trở về?

Hugh nhẹ nhàng thả nhóc tuyết li lên ghế sô pha, đi dọn sạch bữa sáng còn ấm trên bàn, lại đút cho nhóc tuyết li một ít điểm tâm, sau đó lên lầu vào phòng mình.

Đợi thêm cũng không có ý nghĩa, còn không bằng đi luyện tập thêm phép thuật hiện, đỡ phải cứ chiếm dụng thời gian nấu độc dược của hắn.

Cũng không biết hắn có nhỡ rõ phải ăn cơm hay không. A — hắn cho dù có nhớ cũng sẽ không đi ăn đâu?

Ngày mai nấu cho hắn ít dược thiện bồi bổ là được.

Snape vừa qua 12 giờ mới trở về, độn thổ tới cửa, đẩy cửa ra, đèn ma pháp trong phòng khách phát ra ánh sáng mờ nhạt, cái sô pha nhỏ nhất có một thân ảnh nho nhỏ đang cuộn tròn.

Snape cảm giác trái tim trong nháy mắt trở nên mềm mại, cảm xúc trầm trọng cả ngày cũng hơi lên cao, chỉ còn lại ấm áp thản nhiên cùng hạnh phúc.

Đi qua, muốn ôm cậu lên phòng. Tay vừa đụng tới bờ vai của cậu, người đang ngủ không an ổn hơi hơi giật giật, mơ mơ màng màng mở mắt ra, khi nhìn thấy mặt Snape, lộ ra một nụ cười dịu hòa nhưng rất nhanh lại tắt.

“Sao lại không vào phóng ngủ?” Snape hỏi, Hugh dụi dụi mắt, hoàn toàn tỉnh táo lại, lắc đầu với hắn.

Cậu chỉ nghĩ đến tối Snape rồi cũng sẽ trở về, muốn làm cho hắn đồ ăn khuya. Làm xong đồ ăn khuya thì an vị trên sô pha, sau đó mơ màng liền ngủ mất.

Hugh chỉ chỉ đồ ăn khuya có ếm thần chú giữấm trên bàn, Snape cúi đầu hỏi: “Em ăn chưa?” Hugh lung tung gật đầu, chỉ cầu thang ý bảo cậu muốn lên lâu đi ngủ.

Snape cảm thấy không quá đúng, nhưng nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Hugh, vẫn gật đầu, “Đi ngủ đi.” Hugh lấy đũa phép điểm điểm trong hư không, trong không khí hiện lên dòng chữ màu xanh lục: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Snape đáp lại, cúi đầu hôn lên trán cậu.

Hugh lên lầu đi, Snape nghe thấy cửa phòng vang lên một tiếng “cách”. Hắn ngồi vào trước bàn ăn đồ ăn khuya, cả ngày hôm qua chưa ăn thứ gì, xác thực rất đói bụng.

Ăn được một nửa, Snape rốt cục suy nghĩ cẩn thận ra chỗ không bình thường của Hugh. Bình thường có đôi khi hắn sẽ vì ngao chế độc dược đến thời khắc quan trọng mà bỏ bữa, nhưng Hugh nhất định sẽ chờ hắn, cùng nhau ăn, mà hôm nay lại tự mình đi ngủ trước. Hơn nữa hắn tự dưng lại ra ngoài cả này, thân là người yêu Hugh cư nhiên ngay cả một câu cũng không hỏi.

Tuy rằng Snape không biết những người mến nhau ở chung như thế nào, nhưng ít ra hắn biết đối phương cả ngày không thấy bóng dáng, người kia nhất định sẽ lo lắng hỏi han.

Snape hướng tầm mắt về phía căn phòng bên phải cầu thang, khẽ nhíu mày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.