Hầm.
“Trò White, không còn sớm, trò cần phải trở về.” Giọng Snape truyền ra từ sau chồng da dê. Hugh đang ngồi trên chiếc sô pha nhỏ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đầu ngón tay mượt mà bấu vào lòng bàn tay, đau đớn rất nhỏ từ trong lòng bàn tay lan tràn đến ngực trái.
Cậu đứng lên, đi đến trước bàn công tác nói lời từ biệt với Snape, sau đó ra khỏi hầm.
Cho dù hiện tại là giữa trưa, hầm ở dưới đáy hồ cũng có chút âm lãnh, uy hiếp của rắn chúa khiến cho phụ cận nơi này không có người dám đặt chân.
Ra khỏi hầm không đến mấy chục bước, Hugh cảm thấy khó chịu đến lợi hại, l*ng ngực đau đớn khiến cậu cảm giác hô hấp cũng thực khó khăn.
Nơi này không có ai khác xuất hiện, Hugh chậm rãi ngồi xổm xuống, từng ngụm từng ngụm hít sâu, nhằm giảm bớt loại đau đớn do hít thở không thông.
Hốc mắt nóng lên, giống như muốn bùng cháy. Hugh chống đầu gối chậm rãi đứng thẳng thân thể, ngẩng đầu lên, liều mạng chớp chớp mắt, sợ làm tuyến lệ hỏng mất.
Cậu không biết mình đã làm sai cái gì, có lẽ Snape rốt cục đã phát hiện sự tồn tại của mình là một thứ gây rối.
Từ trung tuần tháng hai (11-20 hàng tháng),cậu đã cảm giác được Snape bất hòa với mình. Sau khi sinh nhật Snape qua đi, khoảng cách giữa hai người thật vất vả mới kéo lại gần một chút, gần đã lại lần nữa trở nên xa không thể với.
Cậu vì hắn làm ba bữa, rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/harry-potter-phu-thuy-cam-ach-vu-su/2038078/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.