Chương trước
Chương sau
Lên xe, Hugh cùng Harry vào một khoang ghế hẻo lánh, Draco chào bọn họ, nói là qua khoang ghế nhà Malfoy rồi mới đến tìm bọn họ.

Harry nhìn bóng dáng Draco rời đi, quay đầu nhìn Hugh, muốn nói lại thôi.

Hugh trong lòng hiểu rõ, cầm giấy bút viết: “Harry, có phải Hagrid đã nói gì với em không?” Harry có chút kinh ngạc vì cậu sâu sắc, ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ. Bác ấy nói ba mẹ em bị Chúa tể hắc ám giết chết, ở Hẻm xéo khi Hagrid thấy em nói chuyện phiếm với Draco, bác ấy khuyên em không nên đến gần Draco, nói nhà bọn họ đều là tuỳ tùng trung thành của Chúa tể hắc ám, là Thực Tử Đồ – Thực Tử đồ tà ác.”

Hugh lắc đầu, viết: “Harry, em cho là Draco tà ác sao?” Harry vội vàng lắc đầu, “Đương nhiên không! Tuy rằng Draco luôn lấy cằm nhìn người, nhưng em biết cậu ta thật tình muốn làm bạn với em.” Ở hoàn cảnh nhà Dursley, Harry đã sớm có thể nhận biết được cảm xúc cơ bản của đối phương.

“Như vậy thì không cần dễ dàng hoài nghi bạn của mình, Harry, người khác nói cũng không nhất định là đúng. Em phải biết rằng, cho dù em nhìn thấy tận mắt cũng có thể là sai.” Hugh viết, nét chữ thiếu đi vẻ phiêu dật bình thường mà thêm vài phần trịnh trọng, “Anh hy vọng em có thể biết cách tự hỏi bản thân, mà không phải bảo sao hay vậy.”

Harry nhìn những con chữ sâu sắc này, tuy vẫn cái hiểu cái không nhưng trong lòng đã bồn chồn ghi nhớ mình phải tự hỏi lại ý nghĩa của chúng.

Thấy Harry có chút hiểu lại có vẻ hoang mang, Hugh cười cười. Chỉ điểm thế thôi, Harry là một đứa trẻ thông minh, tin rằng không lâu thì nó sẽ hiểu.

Chuyển đề tài: “Harry, anh nghĩ em ở nhà dì còn chưa xem qua sách giáo khoa phải không?” Harry gật đầu, “Dạ, dì Pentunia khoá lại hết rồi, sáng nay em mới lấy được.”

Sắc mặt Hugh trở nên đứng đắn, “Thếcòn không lấy ra mà chuẩn bị bài đi?” Harry hé ra khuôn mặt nhăn nhó, nói: “Hugh, không cần nghiêm trọng vậy chứ?”

“Harry, là một học sinh, điều em nên làm là học tập. Anh nghĩ em đã biết, tất cả mọi người coi em là Cứu thế chủ, tuy rằng anh thấy việc cảthế giới phù thuỷ đem hy vọng ký thác trên người một đứa nhỏ như em thật buồn cười, nhưng từng cử động của em đều được người ta xem ở trong mắt, chẳng lẽ em muốn để người ta nhạo báng Cứu thế chủ thành tích kém sao?” Hugh viết xong một câu thật dài, cảm thấy tay hơi mỏi.

“Em, em biết rồi.” Harry bị Hugh thao thao bất tuyệt dọa, vội vàng lấy sách giáo khoa được Hagrid thu nhỏ lại trong rương hành lí ra. Harry có chút buồn rầu mà nhìn quyển sách bé như cái hộp diêm, “Hugh, phải làm sao bây giờ?”

Hugh lấy ra đũa phép vung lên, một thần chú phóng to, sách giáo khoa khôi phục lại kích cỡ ban đầu. Harry hoàn toàn bị chiêu thức ấy làm cho ngơ ngẩn, đôi mắt sùng bái lập loè nhìn Hugh.

Hugh hơi buồn cười, an ủi viết: “Cái này không là gì, rất nhanh em cũng học được.” Đúng thật, Harry làm cứu thế chủ tiềm lực rất cao, hơn nữa không giống cậu ngay từ đầu chỉ có thể học thần chú không tiếng động, thần chú phóng to này chỉ cần chăm chỉ, tuyệt đối thành thạo.

Harry mở quyển sách gần nhất ra, vừa vặn chính là quyển ‘Thần chú tiêu chuẩn, sơ cấp’, vừa đọc thì đám pháp thuật thần kì trong đó rất nhanh đã khiến nó chuyên chú.

Không quá bao lâu, một thằng nhỏ tóc đỏ, trên mặt toàn tàn nhang đi đến, “Xin hỏi, nơi này có người không?” Nó chỉ vào chỗ bên cạnh Harry hỏi. Harry lắc đầu, “Không có.” Thằng bé kia ngồi xuống đó.

Đôi song sinh nhà Weasley thò đầu vào, đang muốn nói cái gì, đột nhiên ánh mắt nhất tề sáng ngời, “Hugh!”

“Ôi, Hugh, em thực làm bọn anh đau đớn.” Freddy ôm ngực làm bộ ai oán.

“Cả kì nghỉ hè bọn anh vẫn,” George nói tiếp.

“Chờ em tới chơi.”

“Cửa nhà tàn tạ mở rộng cho em, mà em lại,”

“Không thấy bóng dáng.”

“Ôi, trái tim của bọn anh bị em làm tổn thương mất rồi!” Hợp thanh.

Hugh mỉm cười nhìn bọn họ đùa giỡn, đối với việc bọn họ lên án hoàn toàn vào tai này ra tai kia.

Đôi song sinh bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Được rồi. Hugh, em trai nhỏ đáng yêu này là ai vậy?”

Hugh liếc mắt nhìn Harry đang choáng váng vì một màn đôi song sinh nói như hát trước đó, Harry vội vàng đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hồng, “Chào các anh, em là Harry Potter.”

“Harry Potter?!” Ba người đồng thời kêu to, Hugh nhịn không được ôm tai.

Đôi song sinh tuy có kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền cười rộ lên, “Thật vui được gặp em, anh là George Weasley, đây là em trai song sinh của anh, Freddy. Bọn anh có thể gọi em là Harry không?” Harry liếc nhìn Hugh một cái, không đợi được cậu đáp lại, đành phải quay qua, gật đầu.

Đôi song sinh nhấm nháy nhau, nói: “Hugh, Harry, đây là em trai nhỏ của bọn anh, Ron, nếu có thể thì giúp bọn anh để mắt tới nó một chút, Lee Jordan có 1 con nhện.”

Hai người nói xong rời khỏi khoang ghế, Hugh cúi đầu tiếp tục đọc sách, mà Harry thì đang do dự có nên tiếp chuyện với Ron cho cậu nhóc đỡ cô đơn không, cuối cùng khi nó quyết định đọc sách của mình thì Ron co quắp mở miệng, “Ừm, cậu thật là Harry Potter sao?”

Harry gật đầu.

Ron chỉa chỉa trán nó, “Vậy cậu thật sao…… cậu có biết……”

Harry vén tóc mái lên, để lộ ra vết sẹo hình tia chớp. Ron mở to hai mắt nhìn.

“Đây là do Người Thần Bí làm?”

“Đúng vậy.” Harry nói, ánh mắt nhìn về phía Hugh đối diện, anh ấy đang đọc 1 quyển sách thật dày, không hề bị cuộc nói chuyện của họ hấp dẫn, “Nhưng mà tôi chả nhớ gì cả.”

Ron vội vàng hỏi: “Thật sự không nhớ được gì sao?”

Harry hơi nhíu mày, vì câu hỏi không đủ thoả đáng của cậu nhóc mà thấy hơi không thoải mái, “Tôi nghĩ đúng vậy. Tôi chỉ nhớ có rất nhiều tia sáng xanh, còn về ông ta thì không nhớ gì.” Ngón tay cậu vuốt vuốt quyển sách, mịt mờ biểu đạt ý tưởng không muốn tiếp tục tán gẫu trong đầu.

Ron giờmới thấy mình hỏi hơi quá đáng, sắc mặt đỏ hồng y như màu tóc, “Thật, thật xin lỗi.” Cậu nhóc cúi đầu, không thèm nhắc lại. Harry lại nhìn cậu nhóc một cái, sau đó đem tâm tư quay lại quyển sách của mình.

Trong xe thực yên tĩnh, chỉ có Hugh cùng Harry ngẫu nhiên lật sách mà thôi.

Một lát sau, Draco mở cửa khoang ghế đi tới, phía sau là hai cậu nhóc béo ục ịch, “Hugh, Harry……” Draco dừng một chút, nhíu mày: “Tóc đỏ, nhà Weasley, nuôi không nổi con.”

“Malfoy! Tên Thực Tử đồ con tà ác!” Ron nhảy dựng lên, trừng mắt với Draco rống lên.

Draco muốn cãi lại, đã thấy Hugh lắc đầu với cậu ta, ý bảo không cần so đo, sau đó ánh mắt liếc sang vị trí bên người. Draco hừ một tiếng, đi qua ngồi cạnh Hugh.

“Hugh, Harry, sao hai người lại ngồi cùng khoang ghế với tóc đỏ Weasley.” Cậu ta nói xong, nhìn về phía Harry. Harry khó xử nhìn Ron một cái, “Draco, khoang ghế này đâu phải của bọn mình.” Ngụ ý là bọn họ cũng không có biện pháp từ chối người khác vào ngồi.

“Theo tôi sang khoang ghế nhà Malfoy đi, vừa yên tĩnh lại có rất nhiều đồ ăn ngon.” Draco đề nghị.

Hugh lắc đầu, nghiêng người về phía trước, viết: “Không cần, Draco, cậu không giới thiệu bạn của mình cho chúng tôi sao?” Cậu nhìn thoáng hai thằng bé to như ngọn núi nhỏở cửa.

Draco giờ mới nhớ tới, giới thiệu nói: “Bên trái là Crabbe, bên phải là Goyle.” Cậu ta quay đầu lại, “Hai người thật sự không đi sao?”

Hugh vẫn lắc đầu, Harry nhìn Draco vẻ mặt chờ đợi, lại nhìn Hugh, rốt cục vẫn lắc đầu.

Hugh ngứa tay nhéo má Draco, đứng dậy lấy từ bao hành lí r aba hộp bánh đã được thu nhỏ ra, phục hồi nguyên dạng, đặt lên bàn, viết lên giấy: “Tôi tự tay làm, nếm thử đi.”

Draco có chút do dự, mà Harry đã từng hưởng qua tay nghề của Hugh thì khẩn cấp ra tay, mỗi tay một miếng, cắn một ngụm, hàm hồ nói: “Ăn ngon, ăn ngon thật!”

Draco nhìn bộ dáng thoả mãn của nó, nhìn Hugh đang mỉm cười, cũng cầm một khối, nhẹ nhàng cắn một ngụm, đôi mắt màu xám xinh đẹp nhất thời toả ra hào quang, hai ba miếng ăn sạch khối Tiramisu trong tay, lại cầm một khối khác, mắt thấy Harry đã sắp diệt sạch đĩa điểm tâm liền nóng nảy, vứt bỏ hình tượng quý tộc cùng Harry tranh đoạt. Trên đường có nhân viên tàu bán đồ ăn vặt nhưng Harry và Draco đang ăn như lang như hổ không để ý tới.

Hugh nhìn Ron ngồi một bên vừa hâm mộ vừa tức giận, nghĩ ngợi, đem mấy khỗi bánh ngọt việt quất (blueberry) may mắn còn sót lại để trước mặt cậu nhóc. Ron nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần ôn hoà của Hugh, muốn vươn tay lấy, lại thấy Draco ngạo mạn tà nghễ trước mặt, nặng nề hừ một tiếng, kéo cửa toa xe, đi ra ngoài.

Harry vẫn luôn coi Hugh là người bạn quan trọng nhất vốn đã không có ấn tượng tốt với Ron giờ không thích cậu nhóc luôn. Draco lầu bầu một câu: “Đồ chồn con không giáo dưỡng!”

Hugh bất đắc dĩ nhún nhún vai, kéo đĩa lại, đưa cho hai thằng nhóc ăn luôn. Ăn xong bánh ngọt mỹ vị, Hugh lại đọc sách, Draco chiếm cứ vị trí của Ron, nói chuyện phiếm với Harry, cuối cùng lại thành giảng giải lý luận ma pháp cơ bản cho Harry.

Ba người đang đắm chìm trong ma pháp ảo diệu nghe thấy tiếng đập cửa, ngẩng đầu thấy một cậu bé mặt tròn tròn đi tới, trong mắt ngấn nước: “Thực xin lỗi,” cậu bé nói, “Tôi muốn hỏi một chút, có ai thấy con cóc của tôi đâu không?” Ba người nhìn chăm chú làm cho đứa nhỏ hơi khẩn trương.

Hugh cùng Harry lắc đầu, Draco nhanh chóng bày ra bộ mặt quý tộc cao ngạo. Cậu bé khóc lớn lên, “Tôi lại làm mất nó rồi! Nó cứ chạy trốn khỏi tôi là sao!” “Nó sẽ về thôi mà.” Harry không quá nhẫn tâm, an ủi nói.

“Đúng vậy,” Đứa nhỏ thương tâm nói, “Như vậy, nếu có ai thấy……”

Cậu bé ly khai, toa xe khôi phục im lặng chốc lát, nhưng rất nhanh cậu bé kia đã quay lại, chính là lần này có thêm một cô bé đi cùng. “Mọi người có ai thấy con cóc mà Neville làm mất không.” Cô bé nói, ngữ khí có vẻ tự cao tự đại, không coi ai ra gì. Cô bé có một mái tóc màu rám nắng đậm cùng đôi răng thỏ.

Hugh cùng Harry lắc đầu, Draco nhíu mày, miễn cưỡng trả lời cô bé kiêu ngạo đến quá đáng này, “Chúng tôi đã nói với cậu ta là không biết.”

Nhưng cô bé không để ý tới nó, mà nhìn Hugh cùng Harry, “Hai người đang đọc sách sao? Tôi thích nhất là sách. Tôi đã đọc hết SGK năm nhất, còn một ít sách ngoại khoá nữa. Nhà tôi không có biết pháp thuật, nên khi tôi nhận được thư mời nhập học, tôi rất giật mình, nhưng lại vô cùng vui vẻ, bởi vì, ý tôi là, theo tôi được biết, đây là trường dạy pháp thuật ưu tú nhất, — sách giáo khoa tôi đều mang theo hết, đương nhiên, tôi chỉ hy vọng những thứ này có tác dụng — tôi gọi là Hermione Granger, thuận tiện hỏi một câu, mấy người tên gọi là gì?”

Harry gật đầu với cô bé, “Tôi là Harry Potter.”

Hermione kinh dị không thôi, “Cậu chính là Harry Potter? Chuyện của cậu tôi đều biết hết. Đương nhiên – tôi đã mua thêm mấy quyển sách tham khảo, ‘Lịch sử hiện đại của pháp thuật’, ‘Hưng suy của hắc ma pháp’, ‘Những sự kiện pháp thuật quan trọng của thế kỉ 20’, trong mấy quyển này đều có nhắc tới cậu.”

Cô bé nói liên thanh xong, Harry dùng một cái gật đầu đáp lại. Nó không quá thích cô bé có khẩu khí ngạo mạn này.

Hermione không phát hiện nó không vui, chuyển hướng nhìn về phía Hugh, “Như vậy cậu tên gì?”

Hugh dùng giấy bút đặt trên bàn vẫn chưa lấy về viết: “Chào trò, Granger, tôi là Hugh White.”

Hermione dùng ánh mắt kinh dị nhìn Hugh, xuất thân Muggle khiến cô bé rất nhanh hiểu được Hugh không thể nói chuyện. “Anh là bị câm?”

Hugh thản nhiên gật đầu, mà Harry và Draco lại rất tức giận. Draco đứng lên, “Máu……” Cậu ta cứng ngắc dừng lại, “Granger, mời cô biết tôn trọng một chút!” Harry cũng trợn mắt nhìn cô bé, ngược lại, Hugh rất ung dung, không hề có vẻ không vui.

Hermione mặt trướng đến đỏ bừng, lại không hạ mặt giải thích được, hếch cằm ngạo mạn nói: “Mấy người tốt nhất là thay áo chùng đi, sắp tới nơi rồi.” Sau đó rất nhanh rời đi, thuận tiện đóng cửa lại.

“Thật sự là một cô gái đáng ghét.” Harry than thở nói, ngồi xuống. Draco vẫn hơi tức, Hugh viết mấy câu an ủi bọn họ, sau đó để Draco qua khoang ghế nhà Malfoy thay quần áo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.