Editor: Rosaline Beta: Rosaline Harry cảm giác mình hình như nằm mơ thấy ác mộng, thế nhưng cụ thể là mơ thấy cái gì lại nhớ không rõ, chỉ có thể cảm giác được vết sẹo trên đầu nhảy một cái nhảy một cái thật đau. Ngay lúc cậu giống như ngủ mà không phải là ngủ, liều mạng muốn thanh tỉnh, có người đẩy cậu một cái. "Harry mau đứng lên, xảy ra chuyện." Harry bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, vội vàng ngồi dậy mặc quần áo vào, vừa định hỏi đã xảy ra chuyện gì sao? Chợt nghe đến phía ngoài lều vang lên rối loạn. Từng đợt tiếng thét chói tai cùng tiếng khóc kêu để cho trong lòng Harry có loại dự cảm xấu. "Xảy ra chuyện gì? Còn chưa tới sáng sớm đi! Có phải là anh cùng George lại đang giở trò đùa dai gì hay không." Lần lượt Harry ngủ Ron mở mắt nhập nhèm mắt buồn ngủ mới vừa oán giận xong, cái ót liền đã trúng một cái tát. Fred vội la lên: "Đừng nói nhảm Ron, mau đứng lên mặc quần áo, nơi cắm trại xảy ra chuyện!" Ron thấy trên mặt Fred một tia dáng dấp cười cũng không có, cũng không đoái hoài Fred đánh hắn một chút, vội vàng hốt hoảng mặc quần áo. Fred thấy Ron mặc không sai biệt lắm, liền lôi kéo hắn và Harry chạy ra ngoài lều. Lúc này George mới vừa lôi kéo Hermione cùng Ginny chạy ra khỏi lều. Bên ngoài nơi cắm trại đã loạn thành một đoàn, khắp nơi là ánh lửa cùng tiếng thét chói tai, tiếng chửi rủa. Percy lớn tiếng hướng George, Fred hô: "Các em chiếu cố tốt Harry, Hermione cùng Ginny bọn họ, anh đi giúp ba, nhớ kỹ hướng trong rừng cây chạy." Fred, George không để ý tới lên tiếng trả lời, lôi kéo Harry, Hermione đám người liền hướng trong rừng cây chạy. Nửa đường đột nhiên gặp phải một đám người hoảng hốt lo sợ, Harry cùng Fred bọn họ lại bị đoàn người cứng rắn chen lấn mà giải tán. "Harry! Harry!" Lúc Harry lảo đảo ngã sấp xuống còn nghe được Fred cùng Ron đang gọi cậu, sau đó liền dần dần nghe không được. Harry hoảng loạn mà đứng lên, lúc này cậu đã tụt lại phía sau đoàn người, cậu liều lĩnh hướng chỗ thanh âm Fred, Ron biến mất đuổi theo. "Fred, Ron..." Harry một bên chạy một bên gọi, trong lòng càng ngày càng bực bội bất an. Lúc đầu ngày hôm nay quan sát cúp Quidditch thế giới thật vui vẻ, kết quả buổi tối rốt cuộc ra loại sự tình này, chẳng lẽ là mạng cậu xui xẻo, bằng không thì thế nào cuối cùng xảy ra chuyện. Harry thở hồng hộc dừng bước lại, phía trước không chỉ có không có thân ảnh của Fred, Ron, ngay cả thân ảnh của những người khác cũng đều không thấy. "Kỳ quái, mọi người đi đâu? Thế nào đều không thấy." Lẽ nào mình đuổi lộn chỗ, không nên nha! Đúng lúc này, phía trước đột nhiên xuất hiện nam phù thủy vóc cao cả người áo khoác màu đen, đầu đội mũ choàng màu đen, cả người đều lộ ra hơi thở pháp thuật hắc ám. Harry cảm thấy cả người cứng ngắc, người này cho cậu một cảm giác rất giống Tử thần Thực tử trong lời đồn. Nam phù thủy kia chỉ đi hai bước liền bay tới đến trước mặt của Harry. Harry muốn chạy, lại cảm thấy cả người đều không nhúc nhích được. Nam phù thủy có chút tay run mà đè lại gáy của Harry. Harry có chút tự giễu nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì dễ dàng mà bắt cái cứu thế chủ cậu đây mà lại quá kích động. Harry đột nhiên cảm thấy tay đè lại gáy cậu hơi cố sức liền khiến cho cậu ngẩng đầu, sau đó cũng bởi vì Tử thần Thực tử trước mắt mũ trùm quá lớn, mà chỉ thấy cằm cùng môi mỏng trơn bóng của đối phương, sau đó cách mặt của hắn càng ngày càng gần. Harry mở to hai mắt nhìn, trên môi mềm mại xúc cảm hơi lạnh là chân thực như vậy, cậu lại bị Tử thần Thực tử hôn. Harry vừa sợ vừa giận, vừa thẹn lại căm tức, cậu vừa định cắn đối phương. Đối phương rõ ràng nhận thấy được ý nghĩ của Harry, vươn tay kia bóp ở cằm của Harry, sau khi hôn xong lại có chút chột dạ sử dụng ảo ảnh di hình chạy. Chạy! Hai mắt Harry trừng to, cả người giận mà không ngừng run run. Chờ cậu có thể động có thể nói chuyện, liền hổn hển quát: "Tên khốn, sau này đừng làm cho ta đụng phải ngươi." "Harry." Xa xa chợt vang lên thanh âm của Ron. "Tớ ở chỗ này." Harry vừa dứt lời, chỉ thấy Ron cùng Fred từ đàng xa hướng cậu chạy tới. Fred vỗ vai của Harry, "May là cậu không có chuyện gì." "Harry cậu vừa rồi đang cùng ai nói?" Ron thấy Harry không có chuyện gì, nhịn không được hỏi. Harry mới vừa muốn nói gì, chợt nghe đến cách đó không xa vang lên thanh âm to ách. "Morsmordre*." *Lời nguyền Dấu ấn Hắc Ám; Được dùng bởi Voldemort và các Tử Thần Thực Tử để triệu hồi ra một ảo ảnh màu xanh lá có hình hộp sọ và một con rắn chui ra từ miệng. Vết sẹo trên đầu lần thứ hai đau, Harry giơ tay lên che vết sẹo, chợt nghe Ron sợ hãi nói: "Harry mau nhìn đi." Harry theo đường nhìn của Ron, chỉ thấy bầu trời đêm đen sẫm dâng lên một cái đầu khô lâu xanh biếc kinh khủng. "Diffindo*!" *Diffindo (Bùa cắt) Mô tả: Cắt đứt mọi thứ ra thành mảnh, kể cả da thịt người. "Sectumsempra*!" *Sectumsempra ( Cắt sâu mãi mãi) Mô tả: Phát minh bởi Severus Snape, có tác dụng tạo ra những lưỡi dao vô hình cắt sâu lên người địch thủ. Có lực sát thương rất lớn và gây đau đớn cho kẻ địch tới khi chết vì mất máu. Có thể dễ dàng chữa bởi Snape. Vài đạo ánh sáng màu đỏ hướng Harry bọn họ bắn qua. "Mau nằm xuống." Fred lôi kéo Harry cùng Ron hoảng loạn mà nằm xuống. "Dừng tay, đó là con trai ta Fred." Xa xa vang lên thanh âm của ngài Weasley, hiển nhiên là nghe được tiếng la của Fred. Ngài Weasley cùng mấy vị quan viên Bộ Pháp thuật khác cùng Percy từ đằng xa đã đi tới. "Harry, Fred, Ron, mấy người các con có khỏe không! Có bị thương không?" Harry thở phào nhẹ nhõm, đứng lên trả lời: "Chúng con không có chuyện gì, ngài Weasley." Một quan viên Bộ Pháp thuật hỏi: "Các ngươi có thấy người khả nghi hay không?" "Không có." Fred đứng lên phủi bụi trên người một cái, "Chúng ta ai cũng không có thấy." Harry nhớ tới Tử thần Thực tử mới vừa rồi, người kia thật sự là khả nghi. Ron lúc này cũng bò dậy, bởi vì mấy người lớn dùng Lumos, chung quanh dần dần sáng lên. Ron thấy môi của Harry có chút sưng đỏ, giống như là bị cắn đứt, không khỏi hỏi: "Harry môi của bồ làm sao vậy?" Harry vội vàng che miệng, buồn bực nói: "Không có chuyện gì, ban nãy không cẩn thận dập đầu bị vỡ." Ron thấy thế, cũng không có hỏi nhiều. Fred như có điều suy nghĩ, lại không nói gì. Lực chú ý của mấy người lớn đều ở chung quanh, cũng không có nhận thấy được dị dạng của Harry. Harry vốn định nhắc tới ban nãy cái Tử thần Thực tử kia, lại bởi vì lời của Ron nên không muốn nói ra. Ngài Weasley cùng quan viên cầm đầu nói mấy câu, liền lôi kéo Percy đi tới mấy đứa bé trước mặt... "Bọn nhỏ, để cho Percy đưa các con đến chỗ an toàn, sau đó trực tiếp về nhà, không cho phép dừng ở bên ngoài." Nói xong, lại căn dặn Percy vài câu mới cùng quan viên Bộ Pháp thuật khác rời khỏi. Percy dẫn Harry, Ron, Fred đi tới chỗ an toàn, cùng George, Hermione, Ginny bọn họ hội hợp, dùng khóa cảng trở lại Hang Sóc. Bọn nhỏ trở lại Hang Sóc, được bà Weasley lần lượt ôm xong, mới đều rửa mặt nghỉ ngơi, ngủ là tạm thời không ngủ được, nhưng không trở ngại bọn họ nằm dài trên giường nghỉ ngơi. Ron vừa đổi đồ ngủ, vừa hướng Harry nói: "Ban nãy ta nghe George nói, cha con Malfoy dĩ nhiên bị Tử thần Thực tử công kích, thật là đáng đời..." "Ron," cửa vang lên thanh âm của Hermione, "Cho dù bồ không thích cha con Malfoy cũng không nên nhìn có chút hả hê như vậy." Ron qua loa dùng đồ ngủ ngăn trở thân thể, rút vai quẫn bách nói: "Hermione, bồ tại sao lại không gõ cửa." "Tớ là tới đưa sữa tươi." Hermione nói rồi, quang minh chánh đại đi vào nhà, đem để hai ly sữa tươi khay đặt vào trên tủ đầu giường."Harry, uống ly sữa tươi cố gắng ngủ có thể ngủ ngon giấc." "Cám ơn bồ Hermione." Harry nói cảm ơn xong, Ron liền thúc giục: "Được rồi, sữa tươi cũng đưa đến, bồ có thể đi." Hermione khinh thường quan sát Ron, "Bồ nghĩ rằng tớ cam tâm tình nguyện nhìn sao? Tớ còn sợ bị đau mắt hột nữa! Hừ!" Hermione hừ một tiếng liền đi, sắc mặt Ron có chút khó coi, "Bồ ấy đây là có ý gì?" Harry nhún vai, biểu thị không biết, cậu cầm lấy một ly sữa tươi uống xong, liền nằm xuống nhìn phía ngoài cửa sổ. Ngày này trôi qua thật đúng là một lời khó nói hết, có kinh ngạc vui mừng, có kinh ngạc, có sợ hãi, cũng có... Không biết tại sao, Harry lại nghĩ đến cái Tử thần Thực tử hôn cậu kia. Chết tiệt! Harry lắc đầu, ép buộc mình không thèm nghĩ nữa, cuối cùng thẳng thắn dùng chăn che lại đầu đếm cừu cho dễ ngủ. .... Trang viên Malfoy, trong phòng ngủ Draco. Narcissa nhìn Draco hôn mê bất tỉnh lo lắng đến hỏng, bà thật sợ Draco có chuyện gì xảy ra hay không, phía sau chợt vang lên thanh âm của Lucius. "Cissy, anh mời Severus tới." Narcissa nghe vậy, vội vàng đứng lên nhìn về phía Lucius, cùng Severus Snape phía sau hắn. "Làm phiền cậu, Severus." Mặt Snape âm trầm gật đầu, đi tới bên giường hướng về phía Draco dùng mấy cái pháp thuật kiểm tra đo lường. "Yên tâm, không chết được." Nói rồi, từ trong hòm thuốc lấy ra hai chai dược tề rót đến trong miệng cho Draco, động tác thô lỗ để cho Narcissa trực tiếp co rút khóe miệng, lại không dám nói gì. Snape cất xong cái hòm thuốc, tinh thần hoảng hốt đi ra khỏi phòng ngủ của Draco, ngay cả vợ chồng Malfoy đi ra tiễn gã cũng không có chú ý đến. Lucius cùng Narcissa liếc nhau, hỏi: "Severus, cậu ngày hôm nay làm sao vậy? Thế nào lại mất hồn mất vía như vậy?" Snape phục hồi tinh thần lại, đôi mắt màu đen có vẻ chỗ trống dị thường, "Không có gì, nếu như Draco ngày mai còn không tỉnh anh tới tìm ta." Nói xong, đi vào lò sưởi trong tường sử dụng bột Floo rời khỏi trang viên Malfoy. "Quên đi, nếu Severus không muốn nói, liền không nên miễn cưỡng hắn, em đi xem Draco, anh đi làm việc của anh đi! Dù sao Chúa tể Hắc Ám trở về, làm nhiều chút chuẩn bị là cần thiết." Lucius gật đầu, thấy Narcissa lên lầu hai, mới ảo ảnh di hình rời khỏi trang viên Malfoy. Nửa đêm, mệt mỏi một ngày Lucius cùng Narcissa nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Bởi vì phòng ngủ cách âm tốt, cho nên không có chú ý tới động tĩnh phòng ngủ của Draco. "Harry!" Draco chợt ngồi dậy, ánh mắt vốn kiêu căng tùy ý trở nên bình tĩnh lạnh lùng nghiêm nghị hơn. "Không được, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể, ta muốn đi tìm Harry." Anh không tin Harry cứ dễ dàng chết như vậy, nếu sống chết không rõ, vậy nhất định có hi vọng. Draco xuống giường đi mấy bước đột nhiên dừng lại, anh cúi đầu không dám tin nhìn tay cùng chân một chút, vội vội vàng vàng chạy hướng về phía phòng tắm. "Nga! Merlin!" Draco nhìn gò má tuổi còn trẻ hơn mười tuổi trong gương, sau khi hết khiếp sợ chính là mừng như điên. Draco hưng phấn nói: "Thật tốt quá, xem ra mình trở lại quá khứ, mình có thể một lần nữa theo đuổi Harry, một lần nữa cùng Harry kết hôn, sau đó coi chừng Harry sống thật tốt, sau này cũng không trêu hoa ghẹo nguyệt nữa." Lập tức giơ tay lên, nhìn xuống thời gian. "Năm 1994, là lúc mình cùng Harry đi học năm bốn, xem ra việc khẩn cấp trước mắt là cùng Harry hòa thuận, dù sao lúc năm bốn, quan hệ của mình và Harry cực kỳ ác liệt." Draco rửa mặt, cảm giác kế hoạch của mình lập ra thật tốt, ít nhất trước tiên tháo gỡ quan hệ, hòa hoãn quan hệ một chút. Sau đó từ bạn bè làm lên, cũng từ từ theo đuổi Harry.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]