Chương trước
Chương sau
Snape rời khỏi đại sảnh, đi thẳng một mạch về phòng.
Harry không muốn phạm phải sai lầm đã đoán trước, nên sau trễ vài phút cậu mới chậm rãi đuổi theo bước chân của người đàn ông.
"Giáo sư Snape! Đợi đã!" Cậu đuổi theo, hô lên.
Người đàn ông áo đen bỗng nhiên dừng bước, sắc mặt âm trầm, xoay người lại: "Trò Potter, ngáng đường giáo sư một cách vô lý, trừ Gryffindor 5 điểm."
Biểu tình cậu bé trước mặt cũng không thay đổi, ngược lại giơ chiếc bánh sandwich trong tay, thành khẩn nói: "Thưa giáo sư, con có mang theo sandwich, vừa nãy người cũng chả ăn gì nhiều."
Sắc măt Snape càng theo âm trầm, lạnh lùng nói: "--- chuyện của giáo sư không cần trò phải bận tâm."
Nguyên nhân bời vì hắn thấy được Potter nói rất thành khẩn --- cậu bé này thật sự quan tâm đến việc hắn chưa ăn sáng xong. Lại nghĩ đến vẻ mặt mờ mịt lại ái mụi vừa rồi của các đồng nghiệp, còn có vẻ ái mộ không hề che giấu của Potter mấy ngày trước, Snape liền cảm thấy dạ dày đau âm ỉ, muốn trút giận lên người Potter bằng cách trừ điểm.
Đó là con trai của lão giáo Potter!
Nhưng đó cũng là con của Lily!!
Bỏ qua hai việc này không nói, đó cũng chỉ là đứa bé mười một tuổi, chẳng lẽ không ai thấy không ổn hả!
- -- mà còn thích hắn, một người tướng mạo xấu xí, tính cách âm trầm, một con dơi già không thú vị!
Tất cả bọn họ đều bị té giếng hả?
"Con biết." Potter lại thoải mái thừa nhận, "Tóm lại là ---"
Sắc mặt cậu như thường, tiến lên một bước, nhét sandwich vào tay Snape, hình như không ý thức được hành động vừa rồi lớn mật bao nhiêu: " Nhưng mà không ăn sáng liền đi dạy thì rất khó chịu, hơn nữa sáng nay người cũng không vội lắm, vẫn nên ăn chút gì đi ạ."
Lúc cậu nói, giọng còn mang chút cảm khái.
Trước kia, khi cậu vẫn còn là Snape, sở dĩ bản thân trông tệ như vậy, trừ một phần là do cậu tự trừng phạt mình, tất cả phần còn lại là do quá bận.
Không rảnh để ăn, không rảnh để ngủ, không rảnh để nghỉ. Lúc bị khó chịu khi đi dạy thì thường chịu đựng.
Nhưng điều đó không có nghĩa là lúc nào cậu cũng sẽ chịu được hết, cậu chả phải mình đồng da sắt gì. Cho nên khi dùng bữa, Snape không cần phải vì một tí cảm xúc vớ vẩn mà bỏ bữa.
Mấy ngày nay Harry được ăn ngon ngủ ấm, nhìn lại hoàn cảnh của chính mình, không nhịn được muốn khuyên vài câu.
- -- vì vậy khi nãy cậu mới lơ luôn nguyên nhân mình tức giận, không nói đến dù chỉ một từ. Lúc này chỉ muốn khuyên bản thân một tí thôi.
Trong tay Snape nhét đầy thức ăn còn ấm, nhìn đôi mắt xanh lục đầy khẩn vọng, còn là gương mặt khiến người khác chán ghét của lão Potter --- hắn chỉ cảm thấy càng bực bội hơn, trong lòng thì ngũ vị tạp trần, nhất thời cười lạnh nói:
"Quý ngài Potter, nếu lỗ tai trò không có vấn đề, thì nên biết ban nãy ta đã nói rồi --- tự mà quản chính mình cho tốt trước đi đã, đừng có xen vào việc của người khác."
- -- hắn chỉ muốn mối quan hệ này khôi phục như trước đây, đỡ phải đau đầu như bây giờ. Hắn có thể tự do chán ghét Potter, mà Potter cũng chỉ cần ghét hắn là đủ rồi...... Không cần có những tình cảm khác.
Snape cười lạnh châm chọc giống như trước đây, đôi mắt đen không thèm che giấu ác ý, sau đó thái độ khinh miệt, buông lỏng tay.
Hai chiếc bánh sandwich rơi thảng xuống đất. Pho mát cùng lát thịt bên trong văng tứ tung ra ngoài --- phảng phất như đã chia năm xẻ bảy tâm tình ái mộ của cậu bé.
Mặt Potter không đổi nhìn xuống đất, sau đó nhìn hắn thật sâu, xoay người rời đi mà chả nói gì.
Sắc mặt Snape âm trầm nhìn bóng lưng dần biến mất ở ngã rẽ, hắn cũng xoay người, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng rời đi.
Chỉ là khác với những điều hắn nghĩ...... Cho dù hiện tại quan hệ bọn họ đã trở lại trạng thái ghét nhau, trong lòng hắn cũng chẳng vui tí nào.
Ngược lại, đối với cái liếc mắt ban nãy của Potter, không hiểu sao lại khiến hắn hơi khó thở, trong lòng xuất hiện một nỗi chua xót.
- -- quả thật là nực cười!
Snape cười lạnh đẩy cửa hầm đi vào, dùng đũa phép gõ lên bàn. Một con gia tinh lập tức xuất hiện, cuối người tôn kính, hỏi: "Giáo sư Snape, ngài có yêu cầu gì?"
- -- chẳng lẽ hắn thật sự kỳ vọng đến tình cảm của con trai lão già Potter sao?
Trong lòng Snape cười nhạo, ngoài miệng thì ma xui quỷ khiến nói: "Hai cái sandwich pho mát được rồi."
"Đã rõ."
"Khoan......Khoan đã!" hắn như vừa mởi lấy lại tinh thần sửa miệng, nhưng gia tinh thì nghe lệnh xong, rất dứt khoát biến mất.
Mặt Snape đen như đáy nồi khi nhìn thấy chiếc bánh sandwich được bưng ra, rất lâu không nói gì.
- ----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Filch: Tụi ranh con đáng ghét này! Làm rớt thức ăn cũng chả biết dọn! Sử dụng đũa phép một tí thì chết hả! Ta mà biết ai xả rác trên hàng lang thì ta nhất định sẽ cấm túc nó!! Giáo sư Snape, ông cũng nói gì đó đi chứ!!!
Snape: À...... Thì......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.