Harry căng da đầu ăn một miếng trứng chiên, cảm thấy chả nếm được vị gì.
Cậu dừng một chút, ép mình ăn một miếng nữa, động tác gian nan, nội tâm thì một mảnh băn khoăn.
Hôm nay chính mình bị gì vậy? Tại sao cứ nhìn qua đây mãi? Ánh mắt còn kỳ cục thế?
Việc bản thân ghét thằng nhóc Potter thì không còn gì lạ. Nhưng hôm nay lại không thèm che giấu sự thù hận, chán ghét ấy. Ánh mắt sáng rực trực tiếp trừng lại đây, thái độ sao lại đột nhiên trở nên ghê gớm vậy? Không phải là liên quan đến chuyện đêm quá chứ?
Chẳng lẽ, biểu hiện của mình ngày hôm qua có gì sai sao?
"Harry, hôm nay bồ sao vậy? Không ngủ được hả?" Hermione lo lắng cẩn thận hỏi, cô nàng phát hiện sắc mặt Harry hôm nay hơi tái nhợt, một bộ dạng nuốt không trôi.
"Harry làm sao vậy?" Ron đang vùi đầu vào một dĩa đầy thịt, miệng đầy dầu mở, mờ mịt ngẩng đầu nhìn cậu.
Harry miễn cưỡng cong khóe môi, lắc đầu ý bảo mình không sao.
Tối qua sau khi trở về, cậu đã suy nghĩ vấn đề này nhiều lần, đến nay thì rút được hai kết luận.
Quả nhiên đến cuối cùng thì cậu vẫn muốn cứu lấy chính mình. Lúc đến hình ảnh đánh nhau với Chúa...... Voldermort, càng giúp củng cố ý tưởng của cậu, là phải nghĩ cách để bảo vệ cơ thể này, sau đó sống sót cho tốt.
Rốt cuộc, Potter vẫn không phải chết, cho dù chỉ là một cơ thể.
Người đáng chết chỉ có Snape, cậu đã quá mệt mỏi...... Nhưng nếu trọng sinh vì chưa chuộc xong tội lỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/harry-potter-khi-giao-su-xuyen-thanh-harry/534051/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.