🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Buổi chiều thứ hai, sau khi Sirius trở về St. Mungo vẫn còn rất chú ý về tình hình bên đây.

Sáng sớm hôm sau, hắn liền đặc biệt gửi thư cú cho Harry, dò hỏi kết quả ra sao.

Harry quyết đoán đổi trắng thay đen hồi âm: "Giáo sư Snape không chỉ không đồng ý, con còn bị thầy ấy mắng nhiếc tàn nhẫn."

Lá thư Sirius hồi âm lại không phải cổ vũ, cũng không phải bất an an ủi, sầu đến độ tóc muốn rụng hết, đành phải cứng người nói lảng sang chuyện khác, hỏi Harry tại sao lúc đó lại đột nhiên nói không thích Snape.

Harry mơ hồ muốn trả lời cho có.

--- bây giờ chưa phải lúc giải thích cho Black. Hiện tại mà nói, hắn ta sẽ lập tức trốn khỏi St. Mungo, mỗi ngày đều dây dưa với Harry không dứt.

Mà phán quyết cuối cùng của Bộ về vụ Sirius Black đã được ban hành, vào buổi sáng thứ năm, Petter Pettigrew chính thức bị áp giải đến Azkaban.

--- bởi vì Dumbledore chưa để lộ thông tin Pettigrew là một Animagus, Pettigrew vừa rời khỏi Hogwarts, trên nửa đường áp giải biến thành một con chuột trốn thoát, từ đó chẳng biết đi đâu.

Điều Harry và Dumbledore chờ chính là điều này, nhưng Snape lại không cho là vậy.

"--- ta không chút nghi ngờ cho rằng tất cả hành động phô trương kiêu ngạo ấy đều là ngu ngốc!"

Chẳng được bao lâu, sau khi tiết độc dược thứ hai trong buổi sáng kết thúc, Snape vừa biết được thông tin liền vọt như bay vào phòng Hiệu trưởng.

Hắn âm trầm trào phúng, "Chỉ sợ Longbottom so với họ còn làm tốt hơn --- thật khiến ta giật mình, bọn học làm thế nào mới có thể đạt tới giới hạn của sự ngạo mạn ngu xuẩn đây?"

"Nếu ngày nào đó ta biến đầu óc bọn họ thành ngu xuẩn dược, ta sẽ không nghi ngờ, bậc thầy độc dược đạt được Huân chương Merlin chắc chắn sẽ là ta --- ha ha, Bộ có lẽ sẽ kinh ngạc về độ tinh khiết của nó."

Harry và Dumbledore nhìn nhau, chỉ có thể cười khổ.

Từ khi biết tin Petter Pettigrew đào tẩu, sắc mặt Snape vẫn luôn khó coi như vậy.

Harry có thể hiểu.

--- Snape chỉ vừa mới biết chân tướng, nhưng hắn vừa biết thủ phạm không lâu, liền hận đến cùng cực khi thấy tên Petigrew đào tẩu, hắn chắc là tức lắm.

Nhưng kế hoạch này lại cố tình không thể trình bày tỉ mỉ với bản thân.

Bằng không khi giải thích với chính mình tại sao lại phải làm như vậy, việc Harry Potter phải chết khả năng cao sẽ không giấu được nữa.

Harry chỉ có thể uyển chuyển trấn an bản thân: "Giáo sư Snape, thật ra người......"

"Trò gọi ta là gì?" Snape đột nhiên híp mắt đánh gãy lời cậu, thanh âm như tơ lụa mang theo sự nguy hiểm vang lên.

"Giáo sư Snape...... Ạ?"

Harry có chút ngơ ngác, nhưng cũng nhay bén nhận ra hôm nay Snape không thể chọc.

Cậu không hiểu gì nhìn sang Dumbledore cạnh bên, cụ lại cười cực kỳ ái với cậu.

Harry theo bản năng nhìn thoáng qua các bức trnah treo trên tường, các Hiệu trưởng tiền nhiệm cũng chỉ cười mà không nói.

"Cậu Potter, có cần ta giúp trò nhớ lại...... Xưng hô chính xác.?"

Snape ầm trầm trừng cậu, từ trên cao nhìn xuống từng bước ép tới, toàn thân tỏa ra sự uy áp trầm thấp như cơn giông ập tới trước bình yên ngắn ngủi.

Xem ra tâm trạng tồi tệ của hắn đã giận chó đánh mèo tới cậu rồi.

Cơ thể Harry lập tức cứng đờ, không kịp nghĩ nhiều vội vàng kêu một tiếng lấy lòng: "Severus!"

Các bức tranh không nhịn được mà phát ra tiếng kinh hô trầm thấp.

Ánh mắt Dumbledore bên cạnh nhìn bọn họ càng thêm từ ái, dừng một chút rồi cười ha hả:

"Severus, không nghĩ rằng quan hệ giữa các con lại tốt như vậy?"

Snape nghe cụ nói như vậy, biểu tình kỳ quái trở nên thẹn quá hóa giận.

Hắn nhấp môi, con mắt lạnh như viên đạn lướt qua Dumbledore và các bức tranh trên tường, không chút mặt mũi kéo cổ áo Harry, không lựa lời lạnh lùng nói:

"Potter! Ai cho phép trò gọi tên thánh của một giáo sư?"

Harry khó tin mở to hai mắt.

--- không cho cậu gọi hắn là 'giáo sư Snape', lại không cho gọi 'Severus', vậy thì còn có thể gọi bằng gì?

Harry trừng Snape, tránh khỏi hai ta đang kéo cổ áo, châm chọc mỉa mai:

"Đúng vậy, bậc thầy độc dược vĩ đại Severus Snape. Đứa học trò hèn mọn của người thật không biết phải xưng hô với người sao cho đúng."

"Người có thể phát lòng từ bi chỉ dạy cho con được không?"

"......"

Snape nhìn thấy bộ dạng ủy khuất lại tức giận của thằng nhóc Potter, không khỏi từ từ thu hồi buồn bực cùng xấu hổ, thần sắc có hơi túng quẫn.

Hắn nhấp môi, ý muốn nói một lời xin lỗi khô khốc, nhưng một cái liếc mắt hung tợn của cậu liền ngăn hắn lại.

--- cậu nhóc tóc đen dường như cũng dùng ánh mắt bén như đạn hung hăng liếc Snape và Dumbledore một cái, liền bỗng nhiên xoay người, nổi giận đùng đùng tung áo choàng rời đi.

Bộ dạng ấy, khí thế ấy, đều như một khuôn đúc ra từ vị giáo sư Độc dược, bóng hình ấy không chút khác biệt.

Cửa phòng Hiệu trưởng bị Harry đụng phải khi lao ra, nó dội ngược vào tường, tạo ra một tiếng vang rất lớn.

Hai người trong phòng Hiệu trưởng bị hành động của Harry làm kinh ngạc, một lúc lâu sau vẫn không nhúc nhích.

"......"

Snape đứng đơ mặt, có chút không biết nên làm sao, phải hướng ánh mắt về Dumbledore.

"Severus, thoạt nhìn Harry càng ngày giống con, không phải sao?" Dumbledore cười xòa lướt qua chủ đề, tỏ vẻ cụ không giúp gì được, ai chọc thì tự đi dỗ.

Sắc mặt Snape ngày càng đen.

Hắn tự ghét đôi tay không có chí tiến thủ của bản thân, liếc một cái rrồi đành phất tay áo rời đi.

......

Dù cho sáng tâm trạng cả hai đều rất không tốt, buổi thi đấu của câu lạc bộ vẫn phải tổ chức đúng hạn.

Bàn ăn của bốn nhà đều bị đẩy sang một bên, ở chính giữa sảnh để một cái kháng đài dài.

Học sinh cảm thấy hứng thú của bốn nhà tập trung lại đây, vây quanh kháng đài đấu kín mít, chờ đợi bắt đầu.

Hôm nay Lokhart thoạt nhìn vô cũng có tinh thần, mặt đầy kích động đỏ ửng lên, mắt tóc quăn vàng kim cũng không biết đã vuốt bao nhiêu lớp keo vuốt tóc.

Hắn giơ đũa phép đứng một bên kháng đài, bắc chước dáng vẻ một người kỵ sĩ cầm kiếm, còn hay vẫy tay với học sinh bên dưới, cực kỳ tự tại.

Mà bên kia, hôm nay giáo sư Snape mặc đồ đen và sắc mặt cũng đen, khí thế toàn thân âm trầm đáng sợ, khiến không ai dám tiếp cận.

"Được rồi, các bạn nhỏ, các bạn nhỏ, nhìn ta này." Giọng Lockhart vang lên, phấn chấn vui vẻ nói:

"Hôm nay tổ chức câu lạc bộ Đấu tay đôi, giáo sư Snape mời ta làm cộng sự của thầy ấy. Không thể không nói đây là một hành động rất cao cả --- để các các em học sinh đây biết được sự tích huy hoàng của ta!"

Hắn ta dào dạt đắc ý bước lên kháng đài đấu, một bên hạ tay, ra vẻ nhẹ nhàng: "Hôm nay chúng ta sẽ làm mẫu cho các em thấy phù thủy chiến đấu như thế nào. Ha ha! Yên tâm đi, ta sẽ trả lại các em vị giáo sư Độc dược mà không tổn hao gì!"

Harry lạnh lùng cười nhạo một tiếng.

Bởi vì màn mở đầu của Lockhart nên không khi an tĩnh trong sảnh bị phá vỡ, lập tức thu hút ánh mắt mọi người.

"Harry, bồ có ý gì vậy?" Hermione có chút bực bộ hạ giọng.

Harry hờ hững nhìn bản thân trên kháng đài, không trả lời.

"Để ta xem xem, a, thì ra là Harry!" Lockhart như không nghe ra ý chế nhạo, càng thêm đắc ý, "Xem ra trò không ủng hộ?"

"Không sao, không sao cả, ở chung với ta lâu thì trò sẽ phát hiện ta không phải là người bạo lực như vậy! Thật đấy, Harry, ta sẽ cố hết sức để không xúc phạm giáo sư Snape." Lockhart thề thốt bảo đảm.

"Gã ta cho rằng mình là ai vậy?" Ron bên cạnh cũng không nhịn được, ghé vào tai Harry nhỏ giọng nói vài câu ghét bỏ.

"Bắt đầu đi." Snape đứng bên kia không kiên nhẫn, đánh gãy lời Lockhart đang thổi phồng về bản thân.

"Được rồi, mọi người cùng xem, đây là tư thế chính xác của thể chế quyết đấu phù thủy." Lockhart biết nghe lời giơ đũa phép lên, giằng co với Snape ở phía còn lại.

"Bây giờ chúng ta sẽ đếm một hai ba." Lockhart giải thích.

Snape bên kia lạnh nhạt nhìn hắn, dáng vẻ tức giận sáng nay định trút hết lên người Lockhart.

"Một."

"Hai."

"Ba!"

Trên mặt Lockhart lộ ra một nụ cười tươi, còn chưa kịp giơ đũa phép lên sử dụng, Snape đã chỉ đũa phép về hướng hắn ta, lạnh lùng nói: "Giải giới!"

Sau khi sử dụng câu thần chú này, Snape lập tức ếm thêm một câu thần chú không lời.

Điều này dẫn đế sau khi đũa phép Lockhart rơi xuống, bản thân hắn ta đột nhiên đụng phải gì đó, chật vật ngã xuống rồi lăn trên mặt đất vài vòng.

Snape thu đũa phép, chờ Lockhart đứng dậy.

"Ồ...... Ta đây là cố ý."

Lúc Lockhart ngồi dậy đầu còn hơi hỗn loạn, nhưng lập tức lộ ra nụ cười chiêu bài, thổi phồng nói:

"Đây bởi vì ta muốn các trò thấy hiệu quả! Nếu ta mà ra tay, ta bảo đảm không cần tốn nhiều sức cũng đánh hắn ta răng rơi đầy đất!"

Mặt Snape vô cảm nhìn Lockhart, chậm rãi nhíu mày.

Nhìn thấy biểu cảm này, Malfoy lập tức thương hại nhìn Lockhart, còn sợ hãi rụt bả vai.

"Giáo sư Lockhart." Snape lên tiếng khéo đưa đẩy, "Ta cảm thấy...... Lần làm mẫu vừa rồi cũng không trọn vẹn, ít nhất chúng ta biểu diễn một số câu thần chú cơ bản cho các trò ấy xem."

"Hơn nữa các học sinh đều rất mòng chờ được thấy bộ dáng thi thố tài năng của thầy, thầy cảm thấy sao?" Môi Snape gợi lên một độ cong nhạt nhẽo, khen ngợi.

Vừa nghe thấy vậy, Lockhart lập tức đứng dậy.

Nụ cười tươi trên mặt hắn càng thêm xán lạn, không do dự liền đồng ý: "Dĩ nhiên rồi! Chúng ta lại thử một lần nữa."

"Không vội." Snape đột nhiên kéo dài giọng nói, chậm chạp bảo: "Các học sinh chắc cũng muốn thử một chút, vậy ta sẽ chọn một đôi cộng sự tới hỗ trợ."

Hắn đột nhiên chỉ điểm: "Potter!"

"Cộng sự của trò là Malfoy nhà Slytherin." Snape trên kháng đài lạnh lùng nhìn Harry nói.

Thoạt nhìn khí thể mười phần, nhưng giọng hắn có vẻ hụt hơi, gần như không phát hiện sự không tự tin.

"......"

Mặt Harry vô cảm liếc thằng nhóc Malfoy một cái, vẫn không tình nguyện bước lên, trước mặt mọi người không cho bản thân mặt mũi.

Đến một cái liếc mắt cũng không hướng về Snape.

"Đã chuẩn bị tốt chứ? Vậy thì trận thứ hai bắt đầu. Nghe hiệu lệnh của ta." Lockhart giơ đũa phép nói.

Hiện tại trên kháng đài Snape và Harry ở một bên, Lockhart và Malfoy ở một bên.

Vị trí này có chút kì lạ, nhưng từ lúc bắt đầu lên kháng đài, Harry đã đứng bên cạnh Snape, Malfoy chỉ có thể đi quang một vòng, rồi đi về hướng Lockhart --- còn phải cố chen chúc qua vô số học sinh.

Nên Draco Malfoy chật vật không vui bước lên kháng đài, hung hang nhìn chằm chằm Potter đối diện, trong lòng hạ quyết tâm phải cho tên đó đẹp mặt.

"Một."

Harry châm rãi rút đũa phép.

"Hai."

Harry cách Snae rất gần đột nhiên nghe thấy một từ nhỏ đến không thể nghe phát ra từ kẽ răng: "...... Xin lỗi."

"Ba!"

Harry miễn cưỡng trừng bản thân một cái, đũa phép cũng đổi mục tiêu từ Malfoy sang Lockhart.

Xử lý người nào đó một trận --- hiển nhiên đây là kế hoạch được Harry chuẩn bị từ sớm.

"--- Avis!" (Dùng để tấn công đối phương bằng cách tạo ra một bầy chim từ đũa phép của người niệm chú.)

Chẳng qua người đó là ai, điều này không phải cố định.

-----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Sanpe (Đột nhiên cảm thấy sát khí?): ...... Xin lỗi.

Harry (Coi như bản thân thức thời) chuyển hướng đũa phép sang Lockhart: Avis!

Ps: Sửa một chút BUG.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.