Chương trước
Chương sau
Harry đột nhiên bị hỏi chuyện này nên không kịp phòng bị. Ánh mắt cậu trở nên trống rỗng ngay lập tức, tránh việc lộ cảm xúc trong ánh mắt.

- -- đây là thói quen của cậu trong vài thập kỷ rồi.

Cho nên ngay khi ý thức được việc này, Harry lập tức giải trừ Bế quan Bí thuật, lòng cậu đột nhiên nặng trịch, thầm nói không xong.

Ánh mắt Snape bỗng trở nên sắc bén mà cảnh giác. Không thấy hắn có bất kỳ động tác gì, Harry đột nhiên cảm thấy ngay trái tim bị đũa phép chĩa vào.

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Snape kép cổ áo cậu, âm thanh trầm thấp, tràn ngập tức giận hỏi.

Harry muốn di chuyển nhưng không thể nào nhúc nhích nổi, đôi mắt chỉ có thể nhìn thẳng vào đôi mắt đen kia, trong mắt cậu lóe tia do dự, khô khốc trả lời: "Con là Harry Potter."

Biểu cảm của Snape càng ngày càng lạnh, vẻ mặt vô hồn trực tiếp dùng Chiết tâm Trí thuật xem cậu đang nghĩ gì.

Harry sợ hãi, bản năng liền vận dụng Bế quan Bí thuật để bảo vệ.

Snape cắn răng tăng cường pháp lực, nhưng Harry phòng thủ vô cùng kiên cố, hắn không thể nhìn thấy bất kỳ điều gì.

Snape dùng nhiều sức hơn vào đũa phép đang đâm trước ngực Harry, hắn âm trầm hỏi: "Chắc ngươi đã từng nghe qua 'Chân được'? Chỉ cần một giọt cũng có thể khiến ngươi nôn ra sạch sẽ tất cả mọi bí mật."

Harry khô khốc trả lời: "Nhưng con thật sự là Harry Potter."

Nhìn vẻ mặt thờ ơ của Snape, cậu bổ sung một câu: "Con chỉ là...... Đến từ trương lai."

Biểu cảm của Snape trở nên có chút kinh dị, giống nói thấp như đang thì thầm: "Vậy thì chứng minh?"

Harry do dự, nói có chọn lọc: "Vào lúc con học năm tư, sẽ tổ chức cuộc thi Tam Pháp Thuật, khi ấy Voldermort sẽ sống lại."

"Voldermort vì tạo ra Trường Sinh Linh Giá nên không có thật sự chết đi. Năm sau con sẽ tiêu diệt một Trường Sinh Linh Giá của hắn, đó là cuốn sổ nhật ký. Năm đó là Voldermort giao cho Lucius Maffoy."



Đôi mắt Snape nheo lại một chút: "Ngươi đừng nghĩ rằng có thể gạt được ta...... Cuối cùng, Chúa Tể Hắc Ám đã chết thế nào?"

Harry lắc đầu: "Con không biết. Con đã chết vào cuộc chiến cuối cùng nên không rõ lắm."

Vẻ mặt Snape vô hồn, không biết đang nghĩ chuyện gì, hắn chậm rãi hỏi: "Còn ta thì sao?"

"Người...... Đã chết. Voldermort ra lệnh cho Nagini......" Lúc Harry nói những lời này thì bên trong cậu đã không còn sức lực.

Snape gật đầu, không có phản ứng khi biết được cái chết của mình.

Harry vẫn luôn nhìn hắn chăm chú, thấy Snape hơi thả lỏng, cậu mới hơi cuối đầu, muốn nói với chính mình đang chĩa đũa phép: "Bây giờ người đã tin con đến từ tương lai rồi chứ?"

Snape rời đũa phép trong nháy mắt, ngay sau đso, Harry cảm thấy cơ thể mình cứng đờ ---- Snape đã dùng câu thần chú không tiếng động " Hóa đá."

Hắn cười rộ lên, giọng nói đưa đẩy lộ vẻ lạnh lẽo: "Điều này chỉ có thể chứng minh rằng ngươi đến từ tương lai chứ không thể chứng minh rằng ngươi là Harry Potter. Ý ta là --- những người sau khi biết những việc này muốn giả dạng Harry Potter hẳn không ít."

Hắn xoay người rời đi, không đến một phút, hắn quay lại với một lọ thủy tinh nhỏ trên tay.

"Quả nhiên vẫn phải dùng 'Chân dược'." Mặt Snape vô hồn vặn nắp lọ, sau đó nghi hoặc nhướng mày: "Hả? Ngươi đang nghĩ đến việc giáo sư không được dùng cái này với học sinh?"

"Nhưng nếu Albus biết việc này, ngươi có nghĩ rằng hắn sẽ...... Muốn kiểm tra xem ngươi có phải Harry Potter thật không, rồi cho phép ta dùng?"

Giờ phút này, Snape tàn nhẫn mà nghiêm túc, cả người âm trầm toát khí thế đáng sợ là thường, lộ ác ý một cách rõ ràng. So với lúc trước, bộ dạng hù dọa học sinh ngày thường có thể được coi là hoà ái dễ gần.

Cả người Harry cứng đờ, ánh mắt chỉ có thể lộ vẻ khiếp sợ và không thể tin được.

Snape vẫy đũa phép, thân thể Harry liền khôi phục dáng vẻ mềm mại --- thay vào đó chính là một sợi dây thừng giam cầm cậu. Đây là để đảm bảo sau khi Harry uống xong 'Chân dược' không thể chạy trốn được.

"Severus, người--- khụ khụ khụ!" Harry cau mày cực kỳ tức giận, như là muốn nói gì đó, Snape trực tiếp bóp chặt mặt cậu, ép cậu mở miệng rồi nhỏ hai giọt độc dược vào.

Harry ho kịch liệt vài cái, muốn ói ra, nhưng chất lỏng không màu không mùi kia vốn đã không tìm thấy nữa.

Snape chỉ lạnh lùng, lẳng lặng chờ.

Không quá vài giây, biểu tình Harry bắt đầu hoảng hốt.

"Ngươi là ai?"

"Ta là..." Harry như đang lầm bầm gì đó, rồi mới hàm hồ trả lời: "Ta là...... Harry Potter."

Snape nhấp đôi môi mỏng.

Trầm mặc vài giây, hắn mới tiếp tục hỏi: "Ngươi thật sự đến từ tương lai sao?"



"Đúng vậy."

"Tại sao ngươi lại biết Bế quan Bí thuật?"

"Ta...... Chính Severus Snape đã dạy ta."

Snape nhìn Harry với ánh mắt kinh ngạc, suy nghĩ rồi lại hỏi: "Khi nào Chúa Tể Hắc Ám sẽ trở lại?"

"Vòng chung kết cuộc thi 'Tam Pháp Thuật'."

"Tại sao ngươi trở về từ tương lai?"

"Sau khi bị Nagini cắn chết, ta tỉnh lại vào lúc làm Lễ Phân Loại."

Biểu tình Snape trở nên quỷ dị: "Ngươi bị...... Nagini cắn chết?"

"Đúng vậy."

"...... Ta cũng bị Nagini cắn chết?"

"Đúng vậy."

Snape dường như qua khiếp sợ mà thốt lên: "Vậy là...... Chúng ta cùng bị Nagini cắn chết?"

"Đúng vậy."

Mặt Snape vặn vẹo hết cả lên. Hắn đột nhiên nhớ đến hai hình ảnh xuất hiện trên Chiếc gương Ảo Ảnh.

Có nghĩa là...... Harry Potter vào cuộc chiến cuối cùng đã không thể phân rõ thắng bại với Chúa Tể Hắc Ám, cùng bị Nagini cắn chết?! Vậy nên nguyện vọng của cậu hiện lên tấm gương là hy vọng sống sót? (Mọi chi tiết xin liên hệ chương 15 để được giải đáp:33)

Còn hình ảnh thứ hai, Potter hy vọng sau khi cuộc chiến kết thúc có thể ở bên cạnh hắn? (Mọi chi tiết xin liên hệ chương 22 để được giải đáp:33)

Nếu nghĩ như vậy thì mọi thứ đều đã được giải thích rõ ràng.

Gương mặt Snape run rẩy.

Nhìn ánh mặt đứa bé trước mắt dần trở nên thanh tỉnh, Snape nắm chặt những giây phút cuối cùng hỏi: "Chúng ta...... Ở bên nhau sao?"

"Ta...... Chúng ta vẫn luôn ở bên nhau."

"......" Vẻ mặt Snape trầm mặc một cách quái dị.



Sau vài chục giây, Harry đột nhiên choáng lên, hoàn toàn tỉnh lại.

Cậu đánh giá xung quanh một lần nữa, cúi đầu nhìn sợi dây thừng trói chặt mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Snape, không nói một lời.

Snape tránh tầm mắt của Harry, vẫy đũa phép tháo dây thừng trên người cậu xuống, cả hai trầm mặc.

Không khí trong lớp học cực kỳ quái dị.

Một lúc lâu sau, Harry lên tiếng đánh tan không gian yên tĩnh này: "Vậy hiện tại người đã chứng minh được thân phận của con rồi đúng không?"

Snape nhấp môi gật đầu, không nói gì. Trên thực tế, nếu người quen hắn là có thể nhận ra biểu tình hắn lúc này đang ẩn chút áy này, thậm chí có hơi câu nệ.

Harry khô cằn nói: "Vậy con...... Về trước đây, ừm, con phải ăn tối."

Snape giật mình, như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng, hắn cũng không thể nói ra câu xin lỗi.

Hắn nhìn thân ảnh gầy guộc xoay người rời đi, đầu tiên là bước nhanh, sau đó đột nhiên bỏ chạy, cứ như sau lưng cậu đang có vài đầu cự quái đang đuổi theo.

Snape mệt mỏi gác tay che kín trán.

Lúc này đây, chắc Potter thật sự ghét hắn rồi?

- ----------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: 2333 'Chân dược' sẽ khiến họ nói lời nói thật, nhưng người đó cũng có thể chọn lời nói thật mà họ muốn nói.

Lời nói Harry có lúc chần chừ là do cậu đang lựa chọn để trả lời, lời nói dứt khoát lưu loát là do 'Chân dược' đang phát huy tác dụng.

Nhân tiện mấu chốt của câu đầu tiên, cậu hiện tại, thật sự là Harry Potter. Người duy nhất trên thế giới có tên Harry · James · Potter.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.