Thành ra, suốt cả Lễ Giáng sinh tới giờ, chuyện Harry nhớ rõ nhất, chính là chuyện đó.
Hai người họ đều rơi vào trong tình thế tế nhị lạ thường. Bọn họ ở bên nhau, thân thiết với đối phương hơn bất cứ người nào. Và giờ cậu nhóc sẽ không ngốc đến độ gọi tình cảm giữa cả hai là tình cha con đơn thuần nữa. Nhưng... nó không biết nên định nghĩa tình cảm đó như thế nào cho phải.
Sev chính là Sev. Tình cảm của nó đối với Sev chính là tình cảm của nó với Sev. Từ khi hiểu biết chuyện đến bây giờ, nó vẫn thấy rằng, điều này không có gì lạ để thắc mắc cả.
Nhưng... Thật sự đơn giản như vậy thôi sao? Quan hệ dây mơ rễ má của hai người bọn họ quả thực quá khó hiểu, có thể sử dụng một câu khái quát đơn giản như thế để miêu tả được sao?
“Harry! Em lại không tập trung nữa rồi!!” Một quả bóng đen thui suýt xẹt qua bên tai nó trong gang tấc. Kế đó, cậu bé tóc đen thấy một cậu trai tóc đỏ cưỡi chổi bay song song với mình, không quên cú đầu nó một cái đau điếng, “Khi thi đấu mà bị Blugger đánh trúng không phải chuyện đùa đâu nhóc ạ.” Một trong hai Tấn thủ của đội ( không biết là Fred hay là George) nói.
“Em xin lỗi, vừa rồi em mải nghĩ lung tung quá.” Harry ngượng ngùng nói.
“Cả buổi hôm nay anh thấy em liên tục mắc lỗi không à.” Đội trưởng đội Quidditch bay qua đến, mặt mũi nhăn tít lại, “Giờ chỉ là luyện tập thì có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/harry-potter-if/2458407/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.